Vào kiếp thứ mười hai, bên trong di thư của Trương Chí Lương đã từng đề cập đến loại pháp bảo này.
Nó có thể phân tích số liệu cấu thành của trận pháp mà không làm hư hại kết cấu của trận pháp, từ đó cung cấp các phương án tham khảo để phá giải trận pháp.
Một ngàn không trăm tám mươi cái phá trận bàn tạo thành một bộ có giá trị không nhỏ.
Trước đó, Lý Phàm vẫn chưa có duyên được nhìn thấy, không ngờ hôm nay lại trùng hợp được thấy phá trận bàn này.
“Nào, đến đây, Hà đạo hữu nhanh đến xem số liệu phân tích mới nhất, ngươi xem có phải hòn đảo này nổi lên từ đáy biển có liên quan đến sự biến động của địa mạch không?” Cung Bá Vũ nhiệt tình hô hoán Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo tuy rất nóng lòng không thể chờ đợi được để nhìn số liệu phân tích nhưng hắn cũng không quên chính sự mà quay sang Trương Chí Lương và nói: “Trương đạo hữu, vị này chính là Lý Phàm đạo hữu là người có ý định đi theo ngươi mà ta đã từng kể lúc trước, hắn đảm nhiệm tu sửa trận pháp. Hắn có tu vi Trúc Cơ và rất thông thạo về trận pháp.”
Trương Chí Lương thản nhiên quan sát Lý Phàm một chút rồi ném một quả Thức Linh cầu tới cho Lý Phàm và nói: “Để nó kiểm tra ngươi trước, chỉ cần ngươi nhất khiếu bất thông với trận pháp thì có lẽ không có vấn đề gì.”
Lý Phàm tiếp nhận Thức Linh cầu, thần thức từ bên trong xoay vòng rồi lại đi ra, cuộc trắc nghiệm rất nhanh đã kết thúc.
Trương Chí Lương nhìn số lượng điểm sáng trên Thức Linh cầu thì có hơi kinh ngạc.
“Ta nghe nói lúc trước ngươi vẫn luôn tự học trận pháp mà có được thành tích này quả thật không tệ chút nào, nếu chỉ làm một người tu sửa trận pháp thì dư sức rồi!”
Trương Chí Lương nói rất rõ ràng về độ khó của các đề thi bên trong Thức Linh cầu của mình. Một vài đề trong đó có thể được coi là có hơi phức tạp, đừng nói là người tự học trận pháp mà ngay cả những học đồ bình thường trong Sách Trận đường cũng chưa chắc có thể giỏi bằng người ở trước mặt Trương Chí Lương lúc này.
“Đại sư quá khen rồi! Vãn bối tư chất ngu dốt nên chỉ có thể dựa vào chữ “Cần cù” để bù lại thiếu sót của mình!” Lý Phàm bình tĩnh đáp lại.
Trương Chí Lương gật đầu tỏ vẻ hài lòng, hắn đưa cho Lý Phàm một thẻ ngọc bài.
Trên ngọc bài được khắc hoa văn hình lập phương kim loại nghiêng, đó chính là kiến trúc chủ thể của Sách Trận đường.
Trương Chí Lương giải thích: “Trước tiên, ngươi cầm thẻ ngọc bài này đi đến Bố Chính đường tiến hành đăng ký thân phận, sau đó ngươi lấy vật phẩm liên quan ở trong Vạn Huyền Kính. Sau khi ngươi kích hoạt quyền hạn, nếu có nghi vấn gì thì đều có thể tìm được đáp án ở trong Thiên Huyền Kính.”
Lý Phàm gật đầu biểu thị là đã hiểu rõ, hắn nhận lấy ngọc bài và hành lễ cảm tạ Trương Chí Lương.
Hà Chính Hạo thấy mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy thì cũng tỏ ra vui mừng.
Sau khi giải quyết xong việc, hắn lập tức tập trung sự chú ý vào bức màn sáng của phá trận bàn.
Thần sắc hắn tập trung, khí chất đột nhiên thay đổi, trong chốc lát trông hắn như biến thành một người khác vậy.
Lý Phàm thấy vậy thì không khỏi tấm tắc lấy làm lạ.
Bên trên bức màn sáng, tốc độ chớp của hình tượng không ngừng tăng tốc.
Dường như Hà Chính Hạo cũng có chút chật vật, trên trán hắn bắt đầu có mồ hôi nhỏ giọt.
Trên đỉnh đầu hắn có một cuộn tranh đang từ từ mở ra.
Trong cuộn tranh, Lý Phàm có thể mơ hồ nhìn thấy những ngọn núi nối tiếp nhau và cảnh thủy hệ dày đặc.
Sơn thủy nhất thể, vạn vạn lý bất tuyệt.
Khí thế khôi hoành, úy vi tráng quan.
“Đây chính là kỳ vật Trúc Cơ của Hà đạo hữu “Trận đồ Sơn Xuyên Bách Mạch”. Nếu ta chỉ nhìn uy thế của nó thì có vẻ như nó không chỉ đơn giản là một kỳ vật của con người.” Lý Phàm cẩn thận quan sát và thầm nghĩ.
Sau thời gian khoảng nửa tách trà, Hà Chính Hạo thở phào nhẹ nhõm và thu hồi những kỳ vật dị tượng.
“Mắt nhìn của Cung đạo hữu quả là bất phàm! Chỉ một chữ ‘Chuẩn’!” Hắn tán thưởng Cung Bá Vũ trước.
Sau đó hắn chậm rãi nói: “Quả thật, hòn đảo này nằm trên một địa mạch, có lẽ là một số tiết điểm nào đó trên địa mạch này đã phát sinh biến động lớn khiến cho hòn đảo đã chìm vào đáy biển suốt ba ngàn năm nay lại nổi lên mặt nước.”
“Có điều, địa điểm đó hình như cách biển Tùng Vân rất xa. Với tu vi Trúc Cơ kỳ của ta rất khó cảm ứng được vị trí cụ thể.” Hà Chính Hạo tiếc nuối.
Ngay lập tức, lời của Hà Chính Hạo dấy lên một cuộc thảo luận sôi nổi trong nhóm đại sư trận pháp.
“Nếu như thật sự là do biến động địa mạch gây nên thì đây là một động tĩnh lớn đến mức nào?”
“Hà đạo hữu không cảm ứng được thì chắc chắn điểm khởi nguồn phải rất xa nơi này. Nơi cách xa như vậy mà còn ảnh hưởng như vậy thì e rằng ít nhất cũng xảy ra cảnh tượng hoành tráng như ‘Bách sơn hóa bình xuyên’.”
“Chỉ cần chúng ta trở về và nghe ngóng xung quanh liền biết được việc này xảy ra ở châu nào.”
“Điều này không cần thiết, địa mạch biến động cũng chỉ có thể phát sinh ở nơi rất sâu dưới lòng đất, có lẽ mặt đất cũng chỉ rung chuyển nhẹ mà thôi.”
…
Khi cuộc thảo luận đang diễn ra căng thẳng thì người không tham gia vào cuộc thảo luận là Trương Chí Lương đột nhiên hỏi; “Hà đạo hữu, ngươi thấy đại trận hộ đảo kim sắc này thế nào?”
Hà Chính Hạo hơi nheo mắt lại, sau khi cân nhắc một lúc thì hắn trả lời: “Trận pháp kim sắc này liên kết với địa mạch. Nếu suy đoán của ta chính xác thì chắc là phải lấy “đại trận Sơn Hà” làm cơ sở.”