Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 257 - Chương 257. Bạch Ngọc Vấn Tâm Đài

Chương 257. Bạch Ngọc Vấn Tâm đài Chương 257. Bạch Ngọc Vấn Tâm đài

“Nếu địa mạch không bị hủy thì đại trận phòng hộ này liền sinh sôi không ngừng. Mà đại trận Vạn Tiên kia có thể ngưng tụ địa mạch của một châu khiến cho lực phòng hộ mạnh đến nỗi ngay cả ba bốn vị Hợp Đạo kỳ đích thân đến cũng không thể phá vỡ được.”

“So với phương án phòng hộ hiện tại thì nó mạnh hơn một cấp độ.”

Trương Chí Lương chậm rãi gật đầu: “Tuy phòng ngự của trận pháp này rất mạnh nhưng nếu trận pháp bị phá thì nó sẽ gây ra một số tổn hại cho địa mạch. Tuy chúng ta không biết lúc đó sẽ gặp phải chuyện gì nhưng chỉ còn cách chọn phương án “đại trận Sơn Hà” một cách cực đoan như vậy.”

Lúc này, Cung Bá Vũ cũng đi tới: “Ngươi lo nhiều như vậy làm gì hả? Đại trận Sơn Hà miễn phí đang ở ngay trước mắt, ngươi không cần bỏ ra bất kỳ công huân cống hiến nào liền có thể quan sát nó, loại chuyện tốt này trăm năm khó gặp đó.”

Hà Chính Hạo lặp đi lặp lại: “Cung đạo hữu nói có lý. Cơ hội tốt như thế này chúng ta không thể bỏ lỡ mà phải dốc lòng nghiên cứu kỹ lưỡng mới được.”

Vừa nói, một số người trong đó đã đắm chìm trong cảnh tượng hình ảnh nhấp nháy không ngừng của bức màn ánh sáng trong phá trận bàn kia.

Lý Phàm cũng quan sát nó một lúc. Đáng tiếc, nền tảng cơ sở hiện tại của hắn không đủ để lĩnh ngộ được.

Nhìn thấy các chư vị đại sư trận pháp nhất thời không thể hồi tỉnh lại thì Lý Phàm không ở lại đó nữa.

Sau khi chào từ biệt mọi người, hắn lặng lẽ trở về đảo Vạn Tiên.

Hắn đi thẳng đến Bố Chính đường ở trung tâm đảo.

Lý Phàm cầm theo thẻ ngọc bài mà Trương Chí Lương đưa cho mình, hào quang của Thất Thải Lạc Tiên trận vừa khẽ quét qua mà không hề có cảm giác bị uy hiếp nào.

Bố Chính đường và Nghị Sự sảnh là hai tòa kiến trúc cao lớn và bắt mắt nhất trong khu vực hạch tâm của đảo Vạn Tiên.

Lý Phàm rất nhanh đã đi tới phía trên ngoài Bố Chính đường.

Một vị tu sĩ Luyện Khí mặc đạo bào đen vàng đang đứng trước cổng.

Khi hắn thấy Lý Phàm đi tới thì chỉ nhìn một chút rồi khách khí hỏi: “Đạo hữu tới đây để đăng ký một chức vị trong Sách Trận đường à?”

Lý Phàm nhẹ nhàng gật đầu.

“Được rồi, ngươi đi theo ta.”

Lý Phàm theo người này đi một mạch thẳng vào một căn phòng nhỏ nằm sâu trong Bố Chính đường.

Sau khi bước vào, Lý Phàm mới phát hiện ra có một thế giới khác ở trong căn phòng nhỏ này.

Tu sĩ dẫn đường rời đi và chỉ để lại một mình Lý Phàm quan sát vùng không gian này.

Vô số dãy tủ gỗ cao màu đỏ được đặt song song nhau trên mặt đất.

Số lượng tủ gỗ rất nhiều, vô biên vô hạn.

Nhìn thoáng qua cũng không thấy được điểm cuối.

Một lão giả với mái tóc hoa râm đứng lặng lẽ trước những chiếc tủ gỗ màu đỏ này.

Lý Phàm nhìn hắn và tự hỏi phải chăng đây là một loại ảo giác nào đó.

Hắn cảm thấy lão giả này hình như không hề đứng yên.

Dường như có vô số phân thân đang bận rộn trước những chiếc tủ gỗ màu đỏ này.

Lý Phàm lại ngẩng đầu lên và cẩn thận quan sát vùng không gian này.

Khu vực xung quanh hoàn toàn trắng xóa, bên trong không có đồ trang trí nào khác ngoại trừ những chiếc tủ gỗ màu đỏ và lão giải tóc trắng.

Đơn điệu đến có chút đáng sợ.

“Nơi này giống như Thiên Huyền Kính, hình như không gian này được liên kết với mỗi trụ sở trong Vạn Tiên Minh thì phải?” Lý Phàm thầm đoán trong lòng.

Tuy nhiên, hắn không hề lơ là mà giao ngọc bài trong tay mình cho lão giả.

Lão giả cầm ngọc bài rồi liếc nhìn Lý Phàm.

Hắn ho nhẹ rồi chậm rãi nói: “Tuy ngươi được Trương Chí Lương giới thiệu tới đây nhưng ngươi vẫn phải làm theo thủ tục nếu muốn chính thức gia nhập Vạn Tiên Minh.”

Lão giả chỉ về khu vực khoảng trống phía trước, một cái đài cao hình vuông màu trắng lập tức nhô lên khỏi mặt đất.

Toàn thân đài được làm bằng bạch ngọc, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

“Đây là Vấn Tâm đài. Vì để ngăn chặn các gián điệp của Ngũ Lão hội xâm nhập vào Vạn Tiên Minh cho nên trước khi nhận chức ngươi nhất định phải thông qua khảo thí của Vấn Tâm đài.”

“Ngươi đứng lên trên đó đi!”

Lão giả phân phó và không cho Lý Phàm có cơ hội từ chối.

Trong lòng Lý Phàm run lên, lập tức chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào nếu nhận ra có chuyện gì không ổn.

Sau khi Lý Phàm phi thân bay đến đứng trên Bạch Ngọc Vấn Tâm đài thì bốn phía lập tức xuất hiện hình chiếu thu nhỏ của Lý Phàm.

Nó bao gồm một số thông tin cơ bản về hắn trong Vạn Tiên Minh.

“Ngoài Vạn Tiên Minh ra, ngươi đã từng gia nhập tổ chức tu tiên nào khác chưa?”

Sau khi liếc qua thông tin của Lý Phàm, lão giả tóc trắng lên tiếng hỏi.

“Không có.” Lý Phàm trả lời rất nhanh.

Mọi thứ ở trong bạch ngọc đài vẫn như thường và không có bất kỳ dị trạng nào xảy ra.

Lão giả tóc trắng gật đầu rồi hỏi tiếp: “Ngươi có liên quan gì đến Ngũ Lão hội không?”

“Không có.”

“Ngươi có ý định xấu nào đối với Vạn Tiên Minh không?”

“Không có.”

“Ngươi có thân nhân nào tại thế không?”

“Bọn họ đều là người phàm, dĩ vô khiên quải.”

Thời gian trôi qua trong khi một người đặt câu hỏi và một người trả lời câu hỏi.

May mắn thay, tất cả đều là những vấn đề cơ bản về lập trường và hoàn toàn không liên quan đến các vấn đề riêng tư như loại hình tu sĩ đang tu luyện hay là công pháp thần thông.

Lý Phàm bình tĩnh đáp lại từng câu một của lão giả.

“Vấn đề cuối cùng.” Lão giả ho nhẹ.

“Tại sao ngươi lại gia nhập Vạn Tiên Minh.”

Lý Phàm khựng lại một chút rồi chậm rãi trả lời: “Trường thọ.”

Ánh mắt lão giả tóc trắng hơi chớp động.

Vấn Tâm đài lặng lẽ biến mất không thấy gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment