Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 265 - Chương 265. Tuyết Trắng Rơi Trên Mai Đỏ

Chương 265. Tuyết trắng rơi trên mai đỏ Chương 265. Tuyết trắng rơi trên mai đỏ

Lần này lại thay đổi một người tới chủ đạo.

Năm kiếm lần nữa quy nhất.

Hung hăng chém tới sau lưng cự thú.

Thình lình chịu đòn nghiêm trọng, nó lảo đảo, suýt nữa bị đánh bò trên mặt đất.

Sau đó nắm lên một vốc đồng loại của mình ném vào trong miệng, khôi phục thương thế.

Đồng thời hai tay vung vẩy, chặn lại kiếm quang.

Tiểu đội năm người Thiên Biến lại không đánh chính diện với nó.

Một lúc sau, năm người lần nữa tách ra, xuất hiện ở vị trí khác nhau.

Để lại cho cự thú năm vết thương mới.

Cứ như vậy, tiểu đội Thiên Biến trong phân hợp biến ảo không ngừng suy yếu thực lực của cự thú Kim Đan.

Mà cự thú tuy có một thân sức trâu, nề hà trước sau đánh không trúng người.

Chỉ có thể bất đắc dĩ bị động chịu đánh, trơ mắt nhìn thương thế của mình dần tăng thêm.

Nộ khí của nó tích góp, hô hấp trở nên càng lúc càng thô nặng.

Dưới cơn bạo nộ, lông đỏ bên ngoài người cự thú dồn dập dựng thẳng.

Sau khi lần nữa chịu trọng kích của kiếm quang hợp nhất, nộ khí của nó cuối cùng đã đạt tới một cực trị.

Lông đỏ thoáng chốc như có sinh mệnh, điên cuồng sinh trưởng.

Cự thú xé rách một mảng lông lớn trên người mình, ném lên không trung.

Nhúm lông đỏ vặn vẹo này phát ra khí tức bất tường, tiếp đó như từng xúc tua vặn vẹo không ngừng vươn dài.

Động tác trong tay cự thú Kim Đan không ngừng, xé xuống hết lông trên người mình.

Mà không gian xung quanh nó, những nhúm lông đỏ hệt như từng cuộn len sợi liên tiếp đan xen.

Kiếm quang ngẫu nhiên đụng phải, bị nó túm chặt, đều phải phí sức lực rất lớn mới có thể tránh thoát.

Theo lông đỏ sinh trưởng, không gian có thể cho năm người Thiên Biến di chuyển dịch chuyển cũng càng ngày càng nhỏ.

Thường thường cần du đấu rất lâu mới có thể chém ra một kiếm.

Trái lại bên cự thú Kim Đan có lông đỏ làm trợ thủ yểm hộ, nó càng trở nên thành thạo hơn.

Không còn lo lắng công kích của kiếm quang nữa, cùng lúc phát động công kích còn sẽ tiện tay ném đồng loại chen chúc tới vào trong miệng, tăng cường thực lực của bản thân.

“Xem ra thế cục có phần không ổn rồi.” Nướng một con dị thú lông đỏ lén lút định tới gần thành tro tàn, Lý Phàm ở phía xa quan chiến cau mày, suy xét có nên âm thầm giúp một tay không.

Đúng lúc này, giọng Giang Chính Tịch trên đỉnh đầu truyền đến: “Biết các ngươi sai ở chỗ nào không? Khoảnh khắc cự thú kia hiện hình thì nên toàn lực phát động công kích. Chứ không phải do dự, chờ sau khi nó cắn nuốt một số lớn dị thú lông đỏ, thực lực biến chất mới động thủ.”

“Giữa sinh tử ẩu đả, do dự trong nháy mắt đều sẽ dẫn tới kết cục thất bại.”

“Sau khi nó vào Kim Đan kỳ, kết cục nhiệm vụ của các ngươi lần này cũng đã được định sẵn.”

“Trận Thiên Biến tuy lợi hại nhưng dị thú Kim Đan này có đồng loại gần như vô tận làm đồ ăn, chỉ sẽ càng đánh càng mạnh.”

“Mà thực lực của các ngươi chỉ sẽ càng ngày càng yếu.”

“Chỉ có điều, dưới sự phối hợp lẫn nhau của các ngươi, có thể ép ra hình thái lông đỏ của nó ngược lại cũng vượt ngoài dự đoán của ta.”

“Xem ra, luyện tập thường ngày của các ngươi không uổng phí.”

“Lần này coi như các ngươi miễn cưỡng đủ tư cách.”

Năm người Hoàn Tuy nghe vậy đầu tiên là lộ ra một tia xấu hổ.

Nhưng ngay sau đó, nghe nói nhiệm vụ lần này đủ tư cách lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Giang Chính Tịch còn chưa dứt lời bèn xuất hiện trên đỉnh đầu cự thú Kim Đan.

Cự thú phát hiện được nguy cơ, vừa định có động tác.

Lại đã không còn kịp nữa.

Tuyết lớn tung bay trong thiên địa, lúc này lại nhanh chóng bay tới cự thú.

Bạo tuyết che lấp bầu trời lại dừng hết trên người nó.

Chỉ trong phút chốc đã bọc kín mít cự thú.

Một người tuyết lớn trông hơi buồn cười cứ như vậy xuất hiện dưới chân Giang Chính Tịch.

Mới đầu, cự thú trong người tuyết còn muốn thử giãy giụa, nhưng theo tuyết càng tích càng dày.

Động tác của nó cũng càng lúc càng yếu ớt.

Cuối cùng hoàn toàn mất đi sức phản kháng.

Mà lúc cự thú Kim Đan bị tuyết lớn bao phủ, lông đỏ vặn vẹo bốn phía nhúc nhích, muốn cứu viện.

Nhưng khắp nơi trên đảo Vạn Lại nở rộ mai đỏ, phiêu tán muôn ngàn cánh hoa trong gió.

Mai đỏ như đao, không ngừng cắt nát những nhúm sợi màu đỏ này, không ngừng không nghỉ.

Lông đỏ bị chia cắt thành mảnh nhỏ cực mảnh kèm theo từng mảng cánh hoa rơi dưới gốc mai đỏ.

Cánh hoa cuốn theo lông đỏ, dần dần khô héo.

Hóa thành bụi bặm, bị cây mai đỏ hấp thu.

Chỉ để lại hương thơm thoang thoảng trên đời.

Mà Giang Chính Tịch mắt đầy thưởng thức nhìn cây mai đỏ chỉ còn lại nhánh cây trụi lủi, nhẹ nhàng đi về trước một bước, giẫm lên đỉnh đầu người tuyết.

Người tuyết to lớn theo đó từ từ thu nhỏ lại.

Cuối cùng biến thành một mô hình thu nhỏ lớn bằng bàn tay, bị Giang Chính Tịch thu lại.

Trong nháy mắt, trong vẻ mặt chấn động đám người Hoàn Tuy, cự thú Kim Đan khiến cho tiểu đội Trúc Cơ năm người Thiên Biến bó tay chịu chết bị bắt giữ dễ dàng như vậy.

Chênh lệch to lớn giữa Kim Đan trung kỳ và Trúc Cơ kỳ có thể thấy được phần nào.

Cự thú Kim Đan bị Giang Chính Tịch và Đô Hưng Xương liên thủ thu phục.

Đám dị thú lông đỏ trên đảo Vạn Lại cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Bắt đầu chạy trốn về nơi xa.

Thậm chí có con muốn nhảy xuống biển, rời khỏi nơi này.

Nhưng pháp trận màu tím Giang Chính Tịch bày ra lúc trước sớm đã triệt để phong tỏa đảo Vạn Lại.

“Giết!”

Giang Chính Tịch hạ lệnh, năm người Thiên Biến lại lần nữa tùy ý đồ sát hiệu suất cao.

Lý Phàm lúc này cũng bày ra vẻ đã nghỉ ngơi xong, phát động ‘Thiên Linh Hoả Long trận’, thỉnh thoảng chém ra một kiếm quang yếu ớt màu lam, thu hoạch sinh mệnh của dị thú lông đỏ.

Bình Luận (0)
Comment