Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 266 - Chương 266. Thiên Tôn Khác Thánh Nhân

Chương 266. Thiên tôn khác thánh nhân Chương 266. Thiên tôn khác thánh nhân

Lần này không có khúc chiết tái sinh gì nữa.

Non nửa ngày sau, lúc mặt trời lặn, đám dị thú lông đỏ trên đảo Vạn Lại bị tàn sát chỉ còn lại một phần tư.

“Dừng!”

Lúc này, Giang Chính Tịch rốt cuộc lại cất tiếng.

Tuyết lớn lần nữa bay xuống, hắn lại thi triển thủ đoạn khi bắt giữ cự thú Kim Đan.

Biến hơn nửa dị thú lông đỏ còn lại trên đảo thành người tuyết nhỏ.

Sau đó thu hồi, không biết cất ở nơi nào.

“Nhiệm vụ lần này còn coi như tương đối thuận lợi. Có thể về đảo.” Giọng hắn hoà hoãn nói.

Tiểu đội năm người mặt mày mệt mỏi sôi nổi thở phào nhẹ nhõm.

Lý Phàm cũng là dáng vẻ tiêu hao quá độ.

“Lần này may mà có đạo hữu, nếu không có mấy trận pháp mấu chốt, ta thấy bọn họ chưa chắc có thể thành công thông qua khảo nghiệm.” Trên đường trở về, Giang Chính Tịch khách khí nói với Lý Phàm.

Lý Phàm lộ vẻ mặt xấu hổ: “Toàn bộ hành trình đều là các vị đạo hữu của Diễn Võ đường ra sức, ta cũng chỉ bố trí một vài trận pháp, không có thể thực tế diệt sát bao nhiêu dị thú.”

Giang Chính Tịch cười cười: “Trận Pháp sư không phải nên như vậy à, ta thấy tu vi trận pháp của đạo hữu không yếu. Tuy không so được với các đại sư, nhưng tác dụng phát huy ra trong thực chiến rất lớn. Đặc biệt là ‘Cưu Cát Hỗn Thủy trận’, thật là tuyệt diệu.”

“Ta tham gia nhiệm vụ quét sạch mấy chục lần, cũng từng gặp được không ít Trận Pháp sư. Nhưng người giống như đạo hữu, năng lực tùy cơ ứng biến xuất chúng như thế thật sự là ít lại càng ít.”

Lý Phàm lắc đầu: “Quá khen quá khen, chỉ là linh quang chợt lóe mà thôi.”

Sau đó lại tò mò hỏi: “Đạo hữu từng tham gia mấy chục lần lần quét sạch? Lẽ nào dị thú lông đỏ này còn có giá trị đặc biệt gì hay sao? Nếu không tại sao không dứt khoát một lần diệt sạch bọn chúng?”

Giang Chính Tịch gật đầu, nói: “Đạo hữu suy đoán không sai, dị thú lông đỏ này còn đúng là có chút tác dụng.”

“Trước đó ta bắt sống một số lớn, không diệt sát toàn bộ chính là vì nguyên nhân này.”

“Tổng bộ của Diễn Võ đường Vạn Tiên Minh có nhiệm vụ, mỗi năm yêu cầu các nơi thu thập nộp lên một số lượng nhất định dị bảo, dị thú có thể hấp thu âm thanh.”

“Dị thú lông đỏ này lấy âm thanh làm thức ăn, tuy hơi yếu nhưng số lượng đông đảo, hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ của tổng bộ.”

“Bên tổng bộ cũng rất hài lòng với hiệu quả thực âm của dị thú lông đỏ này, số lượng muốn bọn ta nộp lên mỗi năm càng ngày càng nhiều.”

Nói tới đây, Giang Chính Tịch lộ vẻ đắc ý.

“Nhưng dị thú lông đỏ này không có thiên địch, cũng không cần lo thiếu hụt đồ ăn. Sinh sản thật sự quá nhanh.”

“Lại thêm có thể cắn nuốt đồng loại tiến hóa, nếu sau khi số lượng quá nói không chừng có thể tiến hóa ra một quái vật Nguyên Anh kỳ.”

“Vậy thì phiền phức lắm. Vì tránh loại tình huống này, cho nên bọn ta phải tiến hành dọn dẹp dị thú trên đảo theo định kỳ.”

Giang Chính Tịch cười giải thích.

“Cho nên nói, số lượng dị thú lông đỏ này không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít.”

“Duy trì ở mức độ tương đối thấp mới là tốt nhất.”

“Số lượng không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít.” Lý Phàm nghe vậy chầm chậm gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm.

Hắn dường như nghĩ tới gì đó, hơi không thể thấy được ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó rơi vào trầm tư.

Một đường không nói chuyện, sau khi đoàn người an toàn trở về đảo Vạn Tiên, Lý Phàm chào từ biệt với mọi người.

Trở lại trong Thiên Huyền Kính, thêm bạn tốt với đám người Đô Hưng Xương.

Ngồi xếp bằng trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm cau mày.

Hắn nhớ tới lúc ở đời thứ mười hai, bởi vì điên cuồng độ pháp, sớm bồi dưỡng ra lượng lớn tu sĩ Trúc Cơ.

Bởi vậy thậm chí dẫn tới đuổi giết của tu sĩ Hợp Đạo.

“Không thể quá nhiều là bởi vì tân pháp cướp trời đoạt đất, nếu mặc kệ số lượng tu sĩ tùy ý bành trướng, tài nguyên thiên địa sẽ khô kiệt?”

“Vậy thì số lượng tu sĩ không thể quá ít lại là tại sao?”

“Đã chứng trường sinh, tại sao còn phải để ý tới tu sĩ sâu kiến?”

“Thiết lập của Vạn Tiên Minh thậm chí Ngũ Lão hội đều là cố ý bồi dưỡng tu sĩ.”

“Dị thú lông đỏ hữu dụng với Vạn Tiên Minh, cho nên yêu cầu duy trì số lượng nhất định.”

“Tu sĩ lại có tác dụng gì với Trường Sinh thiên tôn?”

Trước khi xuyên qua, Lý Phàm từng nghe cách nói dưới thánh nhân đều là sâu kiến.

Thánh nhân cao cao tại thượng, coi vạn vật là chó cỏ.

Sinh tử của vạn vật thiên địa đều không vào pháp nhãn của thánh nhân.

Cho dù đại kiếp buông xuống, sinh linh đồ thán.

Thánh nhân đều hờ hững đứng nhìn, không thèm quan tâm.

Tại sao những Trường Sinh thiên tôn của Huyền Hoàng giới này trái lại cần số lượng tu sĩ nhất định?

Sau khi tiên pháp không đồng tu mang đến giết chóc vô tận.

Trên một mảnh phế thổ tu tiên, Truyền Pháp tiên tôn đã chứng trường sinh, lúc trước lại tại sao muốn xây dựng Vạn Tiên Minh?

Thương hại?

Hay là...

Nháy mắt, trong đầu Lý Phàm hiện ra nhiều loại đáp án khác nhau.

Nhưng hiển nhiên lúc này đều không thể chứng thực.

Chỉ có thể giấu nó sâu dưới đáy lòng, chờ đợi ngày sau lại nghiệm chứng.

Bình phục tâm trạng quay cuồng, Lý Phàm xem xét cấp bậc quyền hạn của mình.

Thù lao của nhiệm vụ quét sạch dị thú lông đỏ là ất công hạ đẳng.

Cấp bậc quyền hạn tăng lên thực tế thì là nhị lại lục thập.

Chỉ hoàn thành một nhiệm vụ này, cấp bậc quyền hạn của Lý Phàm đã tăng lên tới diễn tam, tiến độ 60%.

Bình Luận (0)
Comment