Trong ngọc giản, Trương Chí Lương cũng không quên dặn dò một phen.
Nội dung đại trận này là cơ mật tuyệt đối của Vạn Tiên Minh, tuyệt đối không thể tiết lộ ra bên ngoài.
Ngoài Thiên Nguyên Hoá Sinh trận ra, trong ngọc giản còn có phân tích trận pháp rất nhiều loại trước đó chưa từng nhìn thấy như ‘Thanh Mộc Tụ Linh trận’, ‘Lăng Tiêu Ngũ Lôi trận’ vân vân, khiến cho Lý Phàm mở rộng tầm mắt.
Song những trận pháp này bác đại tinh thâm, cực kỳ rườm rà, Lý Phàm chỉ xem sơ qua một lần thì không miệt mài theo đuổi nữa.
Bởi vì hiện tại hắn còn có việc phải làm.
Bỏ ngọc giản xuống, Lý Phàm xem xét giá cỏ Linh Vụ.
Trước đó nghe Trương Chí Lương nói, Hà Chính Hạo ngay cả nghiên cứu đại trận Sơn Hà đều không quan tâm liền vội vàng rời đi, Lý Phàm suy đoán hẳn là chuyện đảo trồng cỏ Linh Vụ bị dị thú Long Kình tập kích đã xảy ra.
Tính thời gian, cũng hẳn là tầm này.
Quả nhiên, giá cỏ Linh Vụ không lâu trước đây có tăng lên biên độ rất nhỏ.
Từ 18 điểm độ cống hiến mỗi cây tăng lên tới 19 điểm.
Bây giờ trên tay Lý Phàm có trữ hàng 2700 cây, cũng không vội bán ra vào lúc này.
Suy cho cùng lúc tin tức truyền ra, sự kiện lên men, giá cỏ Linh Vụ tăng mạnh đến 25 điểm còn một thời gian nữa.
“Giá 25 điểm vẫn là quá thấp. Có lẽ có thể lại châm ngòi thổi gió thêm một phen...”
“Chỉ là việc này, bản tôn không nên ra mặt. Là lúc sử dụng phân thân rồi.”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
Phân thân vẫn luôn ở trên đảo Vạn Tiên, yên lặng làm một số nhiệm vụ lặt vặt, miễn cưỡng duy trì những gì bản thân cần để sinh sống, kích phát một tấm Tàng Hình phù, giấu đi khí tức dung mạo, đi tới Thiên Lý đường.
Cửa cửa hàng vắng vẻ, một người khách cũng không có.
Tiêu Tu Viễn đang lười biếng nằm sau quầy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Phàm mới vừa bước vào, Tiêu Tu Viễn đã nhảy dựng lên, vẻ mặt niềm nở: “Cuối cùng cũng có khách tới, ngươi muốn mua cái gì?”
“Trận pháp bùa chú, pháp khí đan dược, cái gì cần có đều có, mua số lượng lớn có ưu đãi!”
Lý Phàm cười ha ha: “Nghe nói trong tay Tiêu đạo hữu có không ít Tàng Hình phù tỳ vết đào thải ra từ trong Phù đường?”
Tiêu Tu Viễn cợt nhả nói: “Có không ít Tàng Hình phù không giả, nhưng ta lấy được từ đâu thì không tiện lộ ra. Đạo hữu ngươi cần bao nhiêu?”
“Cần bao nhiêu? Ta cũng muốn mua hết Tàng Hình phù trong tay đạo hữu...” Lý Phàm nói một nửa, chỉ thấy Tiêu Tu Viễn lộ vẻ mừng như điên.
“Nhưng trong tay kẹt tiền, không có nhiều độ cống hiến như vậy!” Hắn thở dài, chuyển chủ đề.
Tiêu Tu Viễn đen mặt, giọng điệu không tốt: “Thằng nhãi nhà ngươi lẽ nào muốn tiêu khiển ta hay sao?”
Song hắn lại cau mày, có phần nghi hoặc: “Ngươi cần nhiều Tàng Hình phù như vậy làm gì, thứ này phòng sẵn một ít là đủ rồi mà.”
Lý Phàm khẽ cười nói: “Đây là nguyên nhân ta tới tìm đạo hữu lần này.”
Thấy Tiêu Tu Viễn nổi lên hứng thú, Lý Phàm lại tạm thời nghỉ ngang, ngậm miệng không nói.
Tiêu Tu Viễn cười mỉa: “Còn chọc vào lòng ham muốn của ta? Ai biết lời ngươi là thật hay giả?”
“Ngươi không muốn nói thì thôi!”
Lý Phàm cũng không tức giận mà mỉm cười, trực tiếp ôm quyền: “Nếu như vậy thì quấy rầy rồi!”
Sau đó không mảy may do dự, xoay người rời đi.
Vừa đi vừa thở dài: “Đều nói Tiêu Tu Viễn của Thiên Lý đường trước giờ không làm mua bán lỗ vốn.”
“Ta còn cho rằng khứu giác thương nghiệp có bao nhiêu ghê gớm, không nghĩ tới cũng chỉ có như thế.”
Lý Phàm lắc đầu, một chân đã bước ra khỏi cửa Thiên Lý đường.
“Chậm đã!”
Lần này là Tiêu Tu Viễn gọi hắn lại.
Nhiệt tình kéo Lý Phàm lại, đem cửa hàng đại môn đóng cửa.
Tiêu Tu Viễn xoa tay: “Tuy biết đạo hữu đang dùng phép khích tướng, nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện trúng kế.”
Ánh mắt hắn lộ ra một tia tham lam: “Bởi vì ta đã ngửi thấy mùi thương cơ.”
“Ngửi thấy thương cơ? Lời này là ý gì?” Lý Phàm rất có hứng thú quan sát Tiêu Tu Viễn, hỏi.
Tiêu Tu Viễn vẻ mặt đắc ý: “Giống như có người có thể xu lợi tị hại. Tiêu Tu Viễn ta từ nhỏ đã có thể dễ dàng tìm được tin kiếm món lời kếch xù từ trong vô số tin tức phức tạp vô dụng! Đây là bản năng, cũng là thiên phú. Người khác hâm mộ không được!”
Hắn lại nhìn qua Lý Phàm, nói: “Giống như khoảnh khắc đạo hữu rời ta mà đi vừa rồi, trong lòng ta dâng lên mất mát vô hạn.”
“Hệt như tận mắt nhìn thấy một đống lớn độ cống hiến rời đi ta, tim đều đang nhỏ máu!”
“Do vậy ta xác định, lời của đạo hữu không giả!” Tiêu Tu Viễn kết luận.
Lý Phàm ngược lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn còn thật sự có thiên phú như vậy.
Nhưng nhớ lại từng cảnh tiếp xúc với Tiêu Tu Viễn lúc trước, Lý Phàm lại chầm chậm gật đầu.
“Nếu đã như vậy, đạo hữu lại định ra giá thế nào?”
Tiêu Tu Viễn trầm ngâm một hồi, giơ ba ngón.
“Đây là có ý gì? 3000 điểm độ cống hiến?” Lý Phàm nhìn một lúc, không thể hiểu được như này là ý gì, nghi hoặc hỏi.
Tiêu Tu Viễn trầm giọng nói: “Ba phần mười. Ba phần lời lợi tức do tin tức đạo hữu cung cấp mang đến.”
Lý Phàm híp mắt, có hơi không tin lắm: “Hào phóng như vậy?”
Tiêu Tu Viễn thì lại cười: “Dù sao đạo hữu cũng không phải người kinh thương, không hiểu tin tức đi trước người khác, gặp đúng thời cơ rốt cuộc có giá trị thế nào.”
“Trong tình huống đặc biệt, một tin tức còn có thể đạt được lợi nhuận gấp trăm lần, ngàn lần.”
“Chỉ cần trả đại giới ba phần mười là có thể đạt được lợi nhuận trăm ngàn lần, tại sao không làm chứ?” Trong mắt Tiêu Tu Viễn tràn đầy khôn khéo.