Lý Phàm không nhịn được vỗ tay nói: “Lời đạo hữu chí phải, nhưng mà nói miệng không bằng chứng. Sao ta bảo đảm được đến lúc đó đạo hữu sẽ không trở mặt không nhận người?”
Tiêu Tu Viễn mỉm cười nói: “Xem ra đạo hữu thật sự không hiểu thương đạo nhiều lắm. Làm buôn bán, đương nhiên là có quy củ của làm buôn bán.”
Hắn không biết lấy ra một tờ giấy bạc kim quang loá mắt từ chỗ nào, lấy tay làm bút, nhanh chóng viết những hạng mục ước định lên đó.
Cho Lý Phàm nhìn sơ qua, sau khi hắn xác nhận, không hề do dự viết tên của mình.
“Đạo hữu, mời!” Hắn đưa giấy bạc cho Lý Phàm.
Lý Phàm lại đọc cẩn thận một lượt, cuối cùng cũng viết tên phân thân: Lâm Phàm.
Giấy bạc màu vàng thoáng chốc hóa thành ba phần, hai phần trong đó bay về phía Tiêu Tu Viễn và Lý Phàm, một phần khác thì bay lên không trung, không biết cuối cùng đi nơi nào.
Một lát sau, Lý Phàm bèn cảm giác được một luồng lực lượng không tên buông xuống trên phân thân.
Lực lượng này hạn chế và ràng buộc phân thân, nhất định phải dựa theo hạng mục ước định trên giấy bạc màu vàng hoàn thành.
Giống như trở thành ý nguyện của bản thân mình, không nuốt lời.
Ngược lại sẽ chủ động hoàn thành ước định.
“Lực lượng thay đổi nhận thức tâm linh...” Phát giác được biến hóa khó hiểu trong lòng mình, phân thân chợt kinh hãi.
Lập tức cảm ứng một phen, bản tôn Lý Phàm ở trong Thiên Huyền Kính lại không bị ảnh hưởng.
“Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết quả nhiên thần diệu.” Tức thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Lý Phàm thầm khen.
Bên phân thân vì lực lượng của bạc giấy màu vàng bèn mở miệng kể lại tin tức hòn đảo cỏ Linh Vụ có thể đã bị dị thú Long Kình tập kích, toàn bộ cỏ Linh Vụ trên đảo bị phá hủy.
“Hòn đảo cỏ Linh Vụ bị phá hủy?” Tiêu Tu Viễn nghe vậy, hai mắt trở nên tham lam vô cùng.
“Đạo hữu chậm đã, chờ ta tìm hiểu một phen!”
Dứt lời, hắn nhắm hai mắt lại.
Một lúc lâu sau, hắn thình lình mở mắt: “Tin tức không sai!”
Hắn hưng phấn đi qua đi lại: “Đảo Linh Vụ biển Tùng Vân là một trong những nơi gieo trồng cỏ Linh Vụ lớn nhất. Vạn Tiên Minh có ít nhất một phần năm cỏ Linh Vụ trồng ở đây.”
“Hiện tại cỏ Linh Vụ trên đảo đều bị phá hủy, giá cỏ Linh Vụ chắc hẳn sẽ tăng lên trong khoảng thời gian ngắn.”
“Kéo theo giá cả của sản phẩm phụ như Tàng Hình phù cũng sẽ tăng mạnh.”
Bỗng dưng, bước chân hắn chợt ngừng, cau mày: “Nhưng mà, nói cho cùng chỉ là đồ vật Trúc Cơ đến Kim Đan kỳ dùng, hơn nữa nơi khác cũng có trồng. Giá cả dù có tăng nhưng nhiều nhất cũng chỉ tăng tầm một nửa thôi.”
“So sánh với dự cảm thương cơ trong mơ hồ của ta, kém quá xa.”
“Vấn đề rốt cuộc ở chỗ nào?”
Suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn không tìm được đáp án.
Tiêu Tu Viễn nháy mắt trở nên có phần bực bội.
Trên người bắt đầu xuất hiện khí tức làm người ta bất an.
Lý Phàm nghe Tiêu Tu Viễn lẩm bẩm tự nói, cũng như đang suy tư điều gì.
Trước khi xuyên qua từng nghe thấy đủ loại giai thoại; một nhóm người nhỏ đám Hà Chính Hạo xắn tay áo, định mượn cơ hội này kiếm lớn một khoản; sau khi giá cỏ Linh Vụ tăng lên, tức khắc dẫn tới một nhóm người theo gió...
Đủ loại manh mối xâu thành một đường, Lý Phàm bèn hiểu ra.
Hắn vỗ vai Tiêu Tu Viễn, trầm giọng nói: “Thương cơ lần này không ở cỏ Linh Vụ, mà ở người!”
Tiêu Tu Viễn hơi sửng sốt, hai mắt đầu tiên là tràn ngập mê mang.
Sau đó nháy mắt tỉnh táo lại, mừng rỡ nói: “Một lời của đạo hữu đánh thức người trong mộng! Không sai, lợi nhuận thu hoạch mấy chục lần ở người không ở cỏ!”
Cùng lúc đánh thức Tiêu Tu Viễn, bản tôn Lý Phàm cũng mua cỏ Linh Vụ trong Thiên Huyền Kính.
Đáng tiếc trên người bản tôn sau khi trải qua một phen tiêu hao chỉ còn lại hơn hai ngàn điểm độ cống hiến, chỉ có thể coi như là có ít còn hơn không.
Khí thế của Tiêu Tu Viễn lúc này đã thay đổi, không còn dáng vẻ đáng khinh như trước đó mà là có khí phách khó hiểu: “Tính người được lợi, ta cần làm cái.”
“Cái gọi là không nỡ bỏ con sao bắt được sói.”
Cũng không thấy hắn có động tác gì, nhưng chốc lát sau Lý Phàm bèn thấy giá cỏ Linh Vụ lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu tăng lên.
19, 20, 21...
Trong nháy mắt, giá cỏ Linh Vụ đã tăng mạnh lên tới 22 điểm.
“Thiên Lý đường trải rộng Tu Tiên giới...” Mí mắt Lý Phàm nhảy dựng, Tiêu Tu Viễn này còn đúng là không nói khoác.
Mà lúc này, động tác của Tiêu Tu Viễn chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
“Ta đã làm cái, mời chư vị khách nhân vào chỗ ngồi.” Hắn phát ra một trận tiếng cười trầm thấp.
Sau đó như rơi vào ngủ say, không hề nhúc nhích.
Trong lúc nhất thời, trong Thiên Lý đường rơi vào yên tĩnh.
Lý Phàm lại biết hắn đang làm gì.
Tiêu Tu Viễn nhất định là đang dùng vô số khôi lỗi rải rác khắp Tu Tiên giới của hắn toàn lực rải ra tin tức hòn đảo cỏ Linh Vụ bị phá hủy.
Chuyện lên men cần thời gian, cứ kiên nhẫn chờ đợi là được.
Vào lúc này, truyền tấn hưng phấn đến cực điểm của Hà Chính Hạo khoan thai tới muộn.
“Lý Phàm đạo hữu! Còn nhớ lúc trước ta đã nói với ngươi sẽ mang ngươi kiếm lớn không?!”
“Bây giờ cơ hội tới rồi!”
“Ta nhận được tin tức chính xác, hòn đảo gieo trồng cỏ Linh Vụ bị dị thú tập kích, toàn bộ cỏ Linh Vụ trên đảo bị phá hủy.”
“Giá cả cỏ Linh Vụ nhất định sẽ tăng mạnh!”
“Không tin ngươi xem, trong khoảng thời gian ngắn đã từ 18 điểm tăng lên tới 22 điểm!”
“Nhưng không sao, nó nhất định còn sẽ tăng nữa!”
“Tận dụng thời cơ, đạo hữu mau chóng ra tay!”
Khóe miệng Lý Phàm lộ ra một nụ cười khó hiểu, nhanh chóng trả lời: “Đa tạ Hà đạo hữu, ta đã mua hết tiền trong tay.”
...