Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 281 - Chương 281. Thất Khiếu Linh Lung Tâm

Chương 281. Thất Khiếu Linh Lung Tâm Chương 281. Thất Khiếu Linh Lung Tâm

Nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng bị lòng tham đè nén xuống.

Ngọn lửa đỏ thiêu đốt cháy Chương Thiên Mạch, lộ ra tử đan trong cơ thể hắn.

Cuối cùng Tống Hòa Tụng đã nhận ra chỗ không ổn.

Bàn tay vỗ liên tục, giết chết toàn bộ người phàm còn sót lại trong thành Ninh Viễn, đưa tới mặt người huyết sắc để ngăn cản.

Bản thân hắn cũng viễn độn về phía sau.

Nhận thấy có gì đó không ổn, co cẳng bỏ chạy.

Lý Phàm hơi nheo mắt lại, ném pháp khí trường thương của Lý Trần về hướng hắn đào tẩu.

Đồng thời vận chuyển ‘Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết’, một tia Tử Tiêu Thần Lôi giáng xuống đầu Tống Hòa Tụng.

Khi Thần Lôi đang đánh vào cơ thể hắn, thân hình viễn độn của Tống Hòa Tụng nhất thời dừng lại.

Trường thương như rồng mang theo tử điện nhè nhẹ chớp mắt đã tới, hung hăng cắm vào trên người Tống Hòa Tụng.

Cái câu “Đi chút quay lại liền” của Chương Thiên Mạch thật sự hơi bị lâu rồi đấy.

Đã qua ba ngày ba đêm rồi mà không thấy bóng dáng hắn đâu.

Lý Phàm đứng sừng sững trên Tử Tiêu Phi Vân, quan sát thành Ninh Viễn ở phía dưới trong tâm trạng vô cùng buồn chán.

Sau trận chiến của hai vị tu sĩ Kim Đan Chương Thiên Mạch và Tống Hoà Tụng, gần như cả thành Ninh Viễn đều biến thành một vùng phế tích.

Mà các người phàm vẫn còn sống sót trong cơn tai bay gió vạ đó, cổ họng đã gào khóc đến mức khô khốc, ánh mắt mờ mịt trống rỗng,

“Bạch tiên sinh đã nói rồi!”

“Những ai còn sức thì tập trung về phía bên này, chúng ta cùng nhau cố gắng cứu những người bị vùi lấp may mắn sống sót!”

“Ai bị thương nhẹ thì giúp một tay đi tìm thức ăn và nước uống…”

“Mọi người đưa tất cả những người bị thương nặng hơn sắp xếp vào trong miếu nhỏ kia, Bạch tiên sinh sẽ ở trong đó trị liệu!”

Ngay tại thời điểm những nạn nhân kia lâm vào tuyệt vọng, bỗng có tiếng hô hoán vang lên từ khắp nơi trong thành Ninh Viễn.

Lý Phàm nghe thấy vậy, cảm thấy rất thú vị.

Bởi vì chủ nhân của những âm thanh đó lại là mấy đứa nhóc mới mười mấy tuổi.

Chúng mặc trang phục hành khất, vóc dáng thì gầy gò ốm yếu.

Thế nhưng lại rất lanh lợi, thông minh đến lạ thường.

Tiếng bọn nhóc kêu hô giống như là ánh sáng rạng đông trước lúc bình minh, chiếu sáng cả một vùng trời đen tối.

Giống như có được một chỗ dựa, mọi người từ trạng thái chết lặng luống cuống mà dần dần sực tỉnh lại.

Cuối cùng ai nấy đều lần lượt tự cứu lấy mình.

Lý Phàm nhìn khung cảnh trước mắt, bỗng nhiên lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử, sau đó cùng nhau cứu giúp bá tánh trong thành Huyền Kinh nơi bị phá hủy chỉ trong chốc lát.

Đang trong lúc bùi ngùi, đột nhiên từ bên trong Túy Tiên Lâu truyền ra một luồng linh khí.

“Có vẻ Xích Hà cô nương đã dẫn nhập khí thể thành công.” Lý Phàm thầm nghĩ.

Quả đúng như vậy, sau gần nửa ngày thì Chương Thiên Mạch quay lại.

Tuy sắc mặt của hắn vẫn luôn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt không sao giấu được vẻ hớn hở.

“Đã để sư đệ đợi lâu rồi!” Chương Thiên Mạch lên tiếng xin lỗi.

“Chúc mừng sư huynh đã giải quyết xong mối bận tâm!” Lý Phàm khẽ cười nói. “Xích Hà cô nương không theo huynh quay về núi à?”

Chương Thiên Mạch xua tay: “Chờ sau khi chưởng môn sư tổ định đoạt đã, rồi mới quyết định.”

“Nếu đã đợi lâu như vậy rồi, thì chút thời gian này có xá gì.”

“Haha theo như ta thấy, muốn mấy lão già của tông môn trong thời gian ngắn tiếp nhận cái gọi là tân pháp này e rằng có chút khó khăn.” Chương Thiên Mạch cười khẩy.

Lý Phàm cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Vẫn còn ba bốn ngày có thể ở lại trong Vẫn Tiên cảnh, Lý Phàm không vội trở về.

Hắn muốn nhân cơ hội này đi đến Tử Tiêu tông một chuyến.

Lý Phàm đã ngưỡng mộ phong cảnh tráng lệ của tông môn tu tiên từ lâu.

Tiếc thay khoảng cách giữa Tử Tiêu tông và thành Ninh Viễn thật sự hơi xa.

Sau khi đi được hơn nửa quãng đường, Lý Phàm có cảm giác cảnh sắc xung quanh dần trở nên mờ ảo.

Hình ảnh và âm thanh lần lượt biến mất, một lát sau, ý thức của Lý Phàm liền quay lại trong Thiên Huyền Kính.

Một luồng nhiệt khó hiểu xuất hiện trong đầu hắn, mang đến cảm giác đau nhức.

Lý Phàm không khỏi nhíu mày, nhưng ngay sau đó hắn liền lộ vẻ vui mừng.

Vừa mới nghĩ đến thì nội dung của “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” đã hiện ra không sót chữ nào, vô cùng rõ ràng.

“Quả nhiên có thể thực hiện phương pháp “Trao đổi ngang giá” này.”

Có điều sử dụng thuật thần hồn không phải là công pháp.

Thế nên dĩ nhiên cũng không có lời nào nhắc về số người tu hành truyền đến.

Bởi vì từng có kinh nghiệm ở trong Vẫn Tiên cảnh nên Lý Phàm không tốn nhiều thời gian đã có thể hoàn toàn hiểu rõ.

“Có thuật sưu hồn này rồi, tiếp theo chỉ cần chờ Chu Thanh Ngang đi lấy năm mươi viên linh thạch cực phẩm kia.”

Sau đó mua sắm vài thứ trong Thiên Huyền Kính là chuẩn bị hoàn tất.

Lý Phàm vừa tu luyện vừa kiên nhẫn chờ đợi

Bảy ngày sau hắn cảm nhận được dung mạo của Chu Thanh Ngang lại biến đổi lần nữa, hắn đã rời khỏi đảo Thái An.

Lý Phàm cũng đồng thời rời khỏi đảo Vạn Tiên, ẩn mình rồi khởi hành về nơi Chu Thanh Ngang đi đến.

Địa điểm Chu Thanh Ngang lấy linh thạch Lý Phàm cũng đã từng tới.

Đó là vào kiếp thứ mười hai, lấy được di sản “Lý giải trận đồ trăm mạch” của Hà Chính Hạo từ Vạn Tàng Các của đảo U Lan.

Hắn không đi vào theo mà lặng lẽ mai phục ở bên ngoài.

Chẳng mấy chốc Chu Thanh Ngang đã nghênh ngang bay ra khỏi đảo U Lan.

Vậy mà hắn lại bay về phía vùng biển hẻo lánh không một bóng người, hẳn là muốn biến đổi lại dung mạo.

Bình Luận (0)
Comment