Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 282 - Chương 282. Thất Khiếu Linh Lung Tâm (2)

Chương 282. Thất Khiếu Linh Lung Tâm (2) Chương 282. Thất Khiếu Linh Lung Tâm (2)

Đây chính là chuyện Lý Phàm đang mong chờ, hắn vẫn luôn nhẹ nhàng đi theo từ xa.

Có Sát Cơ Vô Tướng giám sát định vị, dù cho Chu Thanh Ngang có sử dụng kiểu thủ đoạn gì đi nữa cũng khó mà thoát khỏi sự theo dõi của Lý Phàm.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Chu Thanh Ngang cũng cảm thấy an toàn.

Hắn lặn xuống đáy biển, tìm đến phế tích, sau đó biến lại thành bộ dạng lúc đầu.

Cảm nhận được linh thạch cực phẩm có giá năm mươi ngàn độ cống hiến bên trong nhẫn trữ vật, Chu Thanh Ngang chuẩn bị đến đảo Vạn Tiên trước, trả hết nợ còn thiếu.

Vậy mà trong khoảnh khắc nổi lên mặt biển, Chu Thanh Ngang hoảng sợ phát hiện ra chẳng hiểu tại sao đột nhiên toàn thân cứng đờ, mất đi khả năng khống chế cơ thể.

Hơn nữa còn có tiếng chiêng đồng rất lớn vang lên trên đỉnh đầu.

Hắn hoa mắt chóng mặt, tai ù cả lên.

“Nguy rồi!”

Ngay khi ý nghĩ đó vừa mới thoáng qua, Chu Thanh Ngang đã bị choáng đến mức ngất đi.

Lý Phàm hiện thân, bắt lấy Chu Thanh Ngang, rồi lại chìm xuống dưới đáy biển.

Hắn tìm được một tòa nhà trong phế tích, sau khi tiện tay bố trí trận pháp xung quanh liền luồn lách đi vào.

Hắn ném Chu Thanh Ngang đã mất đi ý thức và khả năng chống cự xuống đất.

Sau đó lấy ra mười ba cây đinh Hàn Thiết từ trong nhẫn trữ vật, đâm vào trong cơ thể Chu Thanh Ngang.

Lúc này Lý Phàm mới thi triển Tử Tiêu Quan Hồn Thuật.

Cơ thể Chu Thanh Ngang co giật kịch liệt.

Từng khung cảnh một lập tức lóe lên trước mắt Lý Phàm.

“Dùng “Thất Khiếu Linh Lung Tâm” xây dựng đạo cơ, “Mạo Tùy Tâm biến” thay đổi hình dạng…”

“Thì ra là thế.”

“Có thể lén vào Vạn Tiên Minh làm gián điệp, quả nhiên cũng có chút tài năng.”

Lý Phàm lập tức cảm thấy vui mừng.

Ngay lúc Lý Phàm chuẩn bị tiếp tục vào trong thần hồn Chu Thanh Ngang, kiểm tra trạng thái trực tuyến và thông tin có liên quan đến tổ chức mà làm việc, thì dường như đã kích hoạt cấm chế nào đó.

Một luồng sức mạnh đáng sợ bạo phát ra từ sâu trong thần hồn Chu Thanh Ngang.

Lý Phàm biến sắc, nhanh chóng thu hồi thần niệm.

Nhưng không thể nào ngăn cản sức mạnh kia phá hủy thần hồn Chu Thanh Ngang.

“Aaa!”

Dù đang hôn mê nhưng Chu Thanh Ngang vẫn không kìm nổi mà la hét thảm thiết.

Sau đó Lý Phàm nhìn thấy thần hồn của hắn trong nháy mắt đã bị tiêu diệt.

Tuy khí tức sinh mạng vẫn còn, nhưng giờ đây đã như cái xác không hồn, trở thành thi thể trống rỗng.

“Phản chế giữ bí mật à…”

Lý Phàm thấy thế, cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

“Tiếc quá, không thể tìm ra nhiều bí mật hơn rồi.”

Sau một hồi suy nghĩ, Lý Phàm xóa bỏ mọi dấu vết của trận pháp được bố trí trước đó.

Rồi hắn mang theo cơ thể của Chu Thanh Ngang trốn đi đến nơi cách đó khoảng mấy trăm dặm.

Đến một vùng biển có đàn cá dày đặc, hắn ném Chu Thanh Ngang vào trong đó.

Tuy thần hồn đã biến mất, như khí tức của tu vi Trúc Cơ toả ra vẫn khiến cho đàn cá kia cảm thấy sợ hãi.

Chúng nó đều tránh xa khỏi hắn, không dám coi cái xác kia là thức ăn.

Lý Phàm thấy vậy, Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt lấy một con mạnh nhất trong đàn.

Sau đó hắn lại trốn đi khoảng trăm dặm nữa.

Phát động Sát Cơ Vô Tướng nhắm vào Chu Thanh Ngang.

Bị ảnh hưởng của Sát Cơ Vô Tướng, bầy cá bên cạnh Chu Thanh Ngang nháy mắt trở nên điên cuồng.

Uy áp không nhìn thấy truyền đến trên người hắn, tranh trước giành sau gặm nhắm thân thể của hắn.

Không còn phòng hộ tự chủ thần hồn, chỉ sau một lát, máu tươi nhiễm đỏ nước biển chung quanh.

Chu Thanh Ngang không còn xương cốt.

Một trái tim giống như tảng đá phiếm lấp lóe quang mang bảy màu, phía trên có bảy cái hang, phân tán các nơi.

Quang mang ảm đạm vô cùng.

Theo chủ nhân chết đi, ’Thất Khiếu Linh Lung Tâm’ này đã mất đi nơi ký gửi, trở thành một tảng đá bình thường không chút thu hút, chìm mất hút dưới đáy biển.

Ở tại chỗ chờ đợi mấy ngày, thấy dị trạng ngã xuống không hấp dẫn tu sĩ khác đến.

Lúc này Lý Phàm mới trở về, không để ý thứ khác, chỉ hấp thu ‘Thất Khiếu Linh Lung Tâm’, nạp năng lượng vi Hoàn Chân.

Sau này, Lý Phàm một đường không kinh động bất luận kẻ nào, lặng yên trở về đảo Vạn Tiên.

Sự mất tích của Chu Thanh Ngang chưa thu hút sự chú ý bất luận kẻ nào.

Một vị tu sĩ Trúc Cơ ra ngoài mười ngày, không liên hệ được, thật sự cũng rất bình thường..

Lý Phàm không sốt ruột báo cáo thân phận gián điệp của Chu Thanh Ngang, mà cảm ngộ ‘Thất Khiếu Linh Lung Tâm’ trước.

“Bát diện linh lung, tim sâu như biển; mê hoặc lòng người, thật giả đừng thay đổi.”

Ba ngày sau, Lý Phàm thở phào một hơi, trong mắt lóe ra thần sắc khó hiểu.

“Tuy chỉ là kỳ nhân trung phẩm, cũng không có lợi ích đặc biệt đối với tu hành. Nhưng là một kỳ vật Trúc Cơ của gián điệp, thì không thể tốt hơn.”

Trong đan điền, ‘Hoàn Chân’ nở rộ ra quang hoa ôn hòa, chậm rãi biến thành dáng vẻ của ‘Thất Khiếu Linh Lung Tâm’.

Lý Phàm lờ mờ có cảm giác, giống như phủ thêm vô số lớp áo khoác giả dối, người khác cũng không cách nào dễ dàng khám phá tâm linh của mình nữa.

“Vật này thật kỳ diệu!”

Trong lòng Lý Phàm thầm tán thưởng.

Sau đó, Lý Phàm lại xem xét đến bí pháp ‘Mạo tùy tâm biến’ để phối hợp.

Đây cũng không phải một công pháp tu hành, mà là tổ chức của Chu Thanh Ngang, đặc biệt là bí pháp dịch dung sáng tạo ra vì Thất Khiếu Linh Lung Tâm.

Sau khi trong lòng đặt ra xong một dung mạo riêng, Thất Khiếu Linh Lung Tâm và bí pháp kích phát lẫn nhau, có thể nháy mắt biến thành dáng vẻ của một người khác.

Hình thể, bộ dạng đều khác với ban đầu.

Bình Luận (0)
Comment