Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 283 - Chương 283. Đe Dọa Hà Chính Hạo

Chương 283. Đe dọa Hà Chính Hạo Chương 283. Đe dọa Hà Chính Hạo

Hơn nữa biến hóa thật sự, sẽ không bị pháp thuật như ‘Phá vọng’ nhìn thấu.

Duy nhất đáng tiếc chính là, chỉ có thể biến hóa dung mạo, khí tức của bản thân không thể thay đổi.

Cho nên mỗi lần Chu Thanh Ngang biến đổi xuất hành đều vô cùng cẩn thận cẩn thận.

Tìm kiếm nơi hẻo lánh không người, thu liễm che giấu khí tức.

Chẳng qua, bị Lý Phàm mang Sát Cơ Vô Tướng nhìn chằm chằm, cẩn thận thế nào đi nữa cũng vô dụng.

Lý Phàm vừa nghiên cứu học tập ‘mạo tùy tâm biến’ trong lòng, vừa suy tư.

“Trước đó có nhờ vào ‘Hoàn Chân’ biến hóa kỳ vật Trúc Cơ, giả mạo suy nghĩ của người khác.”

“Hiện giờ có Thất Khiếu Linh Lung Tâm và bí pháp dịch dung này, giả mạo người khác càng thêm giống thật.”

“Vả lại, ta có biện khí cơ “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”, thức mệnh số “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”.”

“Nếu có thể cùng giả mạo biến hóa khí cơ, mệnh số, chỉ sợ thật giả cũng khó phân biệt.”

“Nếu có thể thành...”

Suy nghĩ của Lý Phàm bắt đầu khởi động, rất nhiều ý tưởng đồng thời hiện lên.

“Phân thân của thế giới này sau khi lấy mười vạn độ cống hiến của Vân Thuỷ Thiên Cung, không lo không việc gì làm.”

Vì để thí nghiệm hiệu quả của Thất Khiếu Linh Lung Tâm này đến tột cùng như thế nào, Lý Phàm thông qua truyền tống trận đi tới đảo Lưu Ly.

Không nhìn thấy bóng dáng của Hà Chính Hạo, không biết đi nơi nào.

Lý Phàm tạm thời không để ý hắn, chỉ là biến thành một dáng vẻ khác, đi đến trước mặt Triệu quản sự hồ ngôn loạn ngữ một vòng.

Dị năng phân rõ lời nói thật giả của Triệu quản sự quả nhiên mất đi tác dụng, dễ dàng bị trêu chọc.

Để lại một Triệu quản sự khiếp sợ đứng ngây ngốc tại chỗ, Lý Phàm ở chỗ không có ai, một lần nữa biến trở về dáng vẻ của mình.

Truyền tin tức cho Hà Chính Hạo: “Đạo hữu hiện tại ngươi đang ở đâu?”

Không bao lâu, âm thanh hơi mỏi mệt của Hà Chính Hạo truyền đến: “Nhiệm vụ tiếp theo, đang xây dựng trận pháp phòng ngự của động phủ đảo nhỏ cho một vị đạo hữu. Không biết Lý Phàm đạo hữu tìm ta có chuyện gì?”

Lý Phàm lạnh lùng cười một tiếng: “Còn làm nhiệm vụ gì. Hà Chính Hạo, ngươi có biết ngươi sắp gặp họa đến nơi không!”

Hà Chính Hạo hơi giật mình: “Đạo hữu nghe ở đâu được lời này?”

“Việc này vẫn cần gặp nhau để nói, ngươi nhanh chóng quay về đảo Lưu Ly. Chuyện quá khẩn cấp, chậm trễ sinh biến.” Lý Phàm nghiêm túc nói.

“Được... Đạo hữu chờ ta.” Có lẽ là biểu hiện trước đó của Lý Phàm trong sự việc cỏ Linh Vụ, làm cho Hà Chính Hạo rất tin phục. Lúc này hắn không chút hoài nghi về lời nói của Lý Phàm. Giọng điệu kích động, trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Qua hơn nửa ngày, cuối cùng Hà Chính Hạo khoan thai đến muộn.

Sắc mặt tiều tụy, thần thái mệt mỏi, dường như đã lâu không nghỉ ngơi tử tế.

Trong ánh mắt còn mang theo chút kinh ngạc, chẳng qua bị cưỡng ép áp chế.

“Đạo hữu...” Hà Chính Hạo thấy Lý Phàm, đang muốn nói chuyện.

Lý Phàm khoát tay chặn lại, trực tiếp cắt ngang.

Trong ánh mắt ý bảo, Hà Chính Hạo mở ra đại trận Sơn Xuyên Tinh Đấu.

Trận thế này của Lý Phàm làm cho hắn ngày càng bất an.

“Hà đạo hữu, đảo Thái An trấn thủ Chu Thanh Ngang, ngươi có quen thuộc?” Lý Phàm hỏi.

Hà Chính Hạo ngẩn người, trả lời đúng sự thật: “Chu đạo hữu à, quen thuộc quen thuộc. Người này quan hệ với ta không tệ, còn thường xuyên thỉnh giáo ta kiến thức trận đạo. Đạo hữu hỏi cái này để làm gì?”

“Hừ. Cũng may ngươi không lừa gạt ta.” Âm thanh Lý Phàm lạnh lùng nói, “Nếu vừa nãy ngươi nói dối nửa câu, tất nhiên ta quay đầu bước đi.”

Hà Chính Hạo ngày càng hoảng hốt.

Lý Phàm thấy không khí lên men đúng vị trí, lập tức không thừa nước đục thả câu nữa, lấy ra Lưu Ảnh thạch.

Phát ra đoạn đối thoại của Chu Thanh Ngang và mặt người đoạn thạch.

...

“Lần này Hà Chính Hạo kia cũng tổn thất thảm trọng, ta xin mười vạn độ cống hiến này cũng là muốn nhân cơ hội này gia tăng quan hệ với hắn.”

“Người này tinh thông trận pháp, còn từng tham gia bố trí đại trận hộ đảo. Lại không có tâm nhãn gì, có hắn tương trợ ắt có thể sớm ngày hoàn toàn nắm giữ trận pháp.”

...

Lúc ban đầu, bởi vì Chu Thanh Ngang không phải diện mạo vốn có, Hà Chính Hạo còn không nhìn rõ chuyện gì.

Nhưng đối thoại dầu dần triển khai, Hà Chính Hạo nháy mắt ý thức được đã xảy ra cái gì.

Mà lúc nghe thấy tên của mình xuất hiện trong đối thoại, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

Mồ hôi đầy trên trán cuồn cuộn rơi xuống, cả người Hà Chính Hạo không ngừng run rẩy.

Lý Phàm thu hồi Lưu Ảnh Thạch, nhìn Hà Chính Hạo, sắc mặt lạnh lùng: “Hà đạo hữu, rốt cuộc ngươi tiết lộ bao nhiêu về tin tức của đại trận hộ đảo?”

“Không có... Không bao nhiêu! Thật sự không có bao nhiêu!” Hà Chính Hạo run lẩy bẩy, tự mình biện giải.

“Còn không thành thật nói ra! Lẽ nào, thật sự muốn ta nộp Lưu Ảnh Thạch này lên, để người của Diễn Võ đường đến thẩm tra ngươi à!” Lý Phàm tức giận la một tiếng.

Đầu tiên là Hà Chính Hạo bị dọa cả người run lên, sau đó cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Lý Phàm, trong mắt đột nhiên xuất hiện hy vọng.

Ôm lấy Lý Phàm hai tay, liên tục nói: “Đạo hữu cứu ta! Đạo hữu cứu ta!”

Lý Phàm quăng tay hắn ra: “Nếu thật sự muốn ta cứu ngươi, vậy nói ra đúng sự thật mọi chuyện liên quan tới Chu Thanh Ngang này!”

Hà Chính Hạo buồn như đưa đám, nói ra đầu đuôi ngọn ngành.

Lý Phàm nghe xong, nhất thời có chút cạn lời.

Thì ra, số liệu kết cấu tầng ngoài của trận pháp mà Chu Thanh Ngang nộp lên, lại thật sự có một phần công lao rất lớn của Hà Chính Hạo.

“Hắn cứ cách dăm ba hôm thì nịnh bợ ta, ca ngợi trình độ trận đạo của ta, sau đó hỏi thăm ta về nội dung của trận pháp.”

Bình Luận (0)
Comment