Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 285 - Chương 285. Độc Thân Năm Mươi Năm

Chương 285. Độc thân năm mươi năm Chương 285. Độc thân năm mươi năm

“Đó là bởi vì, ngươi kinh doanh đều là vài quan hệ vô dụng. Nếu ngươi có giá trị, bọn họ tự nhiên mỉm cười đối mặt, khách sáo. Nhưng nếu có một ngày tu vi ngươi mất hết, bọn họ lại đối xử như thế nào? Vẫn sẽ nhìn thẳng ngươi sao? Huống chi, bọn họ với ngươi cũng tuyệt đối chỉ là quan hệ tốt ngoài mặt mà thôi. Nếu thật sự đề cập tới ích lợi của bản thân, ha hả...” Lý Phàm dẫn dắt từng bước.

Hà Chính Hạo không khỏi rơi vào suy nghĩ sâu xa.

“Nói ngắn gọn, đạo hữu không tìm đúng chỗ dựa vững chắc thật sự, theo lầm người rồi!”

“Nhưng nếu ngươi đi theo phía sau ta, vậy thì khác rất lớn.”

“Con người ta xem trọng tình nghĩa huynh đệ nhất. Chú trọng có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.” Mặt Lý Phàm đầy chính khí, thao thao bất tuyệt nói.

“Lấy công pháp Nguyên Anh mà ngươi cầu không được để nói...” Lý Phàm nói đến đây, dừng một chút, thu hút hoàn toàn lực chú ý của Hà Chính Hạo.

“Nếu ngươi quyết một lòng đi theo sau ta làm việc. Vậy thì ta cho ngươi mượn hai mươi lăm vạn độ cống hiến, cho ngươi đổi lấy nó ra tu luyện trước, cũng không phải không được!” Lý Phàm nói chắc như đinh đóng cột.

Sau khi Hà Chính Hạo nghe vậy, lại giống như bị sét đánh, cả người run rẩy, hoàn toàn không bình tĩnh: “Lời này thật sao?”

“Ha hả, từ trước đến nay Lý Phàm ta một lời nói một gói vàng, nói một không hai!”

“Ta nghe nói, đạo hữu ngưỡng mộ công pháp Nguyên Anh trong lòng, dường như rất tương thích với kỳ vật Trúc Cơ của ngươi?”

Hà Chính Hạo liên tục gật đầu: “Không sai, môn công pháp đó tên là “Sơn Hà Ẩn Long Công”. Nếu có thể sửa tu công pháp này, ta nhất định có thể thành tựu Kim Đan trong năm mươi năm. Thậm chí đột phá đến Nguyên Anh kỳ cũng nắm chắc.”

Dứt lời, đôi mắt của hắn trông mong nhìn Lý Phàm, muốn nói lại thôi.

“Hai mươi lăm vạn độ cống hiến, nếu đạo hữu một lần nữa tích góp từng tí một, phải phí thời gian thời gian rất lâu nhỉ. Nếu có thể sớm ngày đổi lấy công pháp, sớm vài chục năm đột phá đến Kim Đan kỳ, chỉ sợ ngày sau thành tựu hoàn toàn khác!”

Khát vọng trong mắt Hà Chính Hạo ngày càng mãnh liệt.

Qua một lúc lâu, trải qua một phen suy nghĩ, cuối cùng Hà Chính Hạo nói: “Nếu đạo hữu có thể cho ta mượn độ cống hiến, về sau tất nhiên mọi chuyện ta đều nghe đạo hữu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”

Lý Phàm ha hả cười, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tờ giấy bạc ánh vàng rực rỡ, lấy tay làm bút, nhanh chóng viết ra một con số trên đó.

Lúc sau cười đưa cho Hà Chính Hạo: “Nói miệng không bằng chứng, nếu đạo hữu đồng ý, ký tên trên ‘thương khế thư’ này đi!”

‘Thương khế thư’ màu vàng này, rõ ràng chính là loại mà trước đó phân thân và Tiêu Tu Viễn ký kết.

Nghe nói là truyền lưu ra từ bên Ngũ Lão hội, là bản đon giản hóa của ‘khế ước Thần Hồn’ ở Ngũ Lão hội.

Nếu song phương ký kết, có thể bị sức mạnh của khế ước trói buộc, tự động làm việc đã ước định dựa theo trong khế ước.

Hà Chính Hạo cẩn thận đọc điều khoản trong khế thư.

“Hôm nay có tu sĩ Lý Phàm, dùng lãi hằng năm một phần trăm, cho tu sĩ Hà Chính Hạo mượn hai mươi lăm vạn độ cống hiến.”

“Song phương ước định, trả hết nợ trong thời gian năm mươi năm.”

“Trong thời gian đó, Hà Chính Hạo và Lý Phàm kết thành đồng minh lợi ích lấy Lý Phàm làm trung tâm. Sẽ không tổn hại lợi ích của bản thân trên diện rộng trước tiên, Hà Chính Hạo sẽ tiếp nhận đầy đủ yêu cầu và ý kiến của Lý Phàm.”

“Lý Phàm phải làm căn cứ biểu hiện hàng năm của Hà Chính Hạo, xét miễn giảm lợi tức năm đó.”

...

Hà Chính Hạo nhíu mày, nhưng lại rất nhanh giãn ra.

Với hắn, thật ra nội dung của ‘thương khế thư’ này cũng không hà khắc.

Thậm chí có chút đãi ngộ.

Dù sao, hai mươi lăm vạn điểm độ cống hiến, đối với một tu sĩ Trúc Cơ mà nói, thật đúng là một khoản khổng lồ.

Ai có thể bằng lòng lấy lợi tức thấp, cho tu sĩ Trúc Cơ mượn nhiều độ cống hiến như vậy chứ?

Huống chi, còn có cơ hội miễn giảm lợi tức hàng năm.

Chuyện cần làm cũng chỉ là làm việc cho Lý Phàm thôi.

Chẳng qua là biến thành làm công mà thôi.

So sánh với, ‘thần hồn khế’ bán mạng vô điều kiện bên Ngũ Lão hội, khế thư này vẫn rất nhân đạo rồi.

Hà Chính Hạo nghĩ như thế.

Vì thế, sau khi do dự, hắn chậm rãi ký tên mình trên ‘thương khế thư’.

Lý Phàm thấy thế, mặt lộ vẻ vui mừng.

Chữ viết như rồng rắn, ký xuống tên của mình.

Bút tích đã hạ, khế ước đã thành.

Kim quang nhất thời hóa thành ba phần, một phần bay về phía không trung.

Hai phân khác lần lượt rót vào trong cơ thể của Lý Phàm và Hà Chính Hạo.

“Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà rồi.” Lý Phàm mỉm cười vỗ vai Hà Chính Hạo nói.

Hà Chính Hạo cũng cảm thấy Lý Phàm ngày càng thân thiết.

“Bên chỗ ngươi có Thiên Huyền Tiểu Kính không? Ta sẽ chuyển độ cống hiến cho ngươi.” Lý Phàm chủ động nói.

“Có, có.” Lúc này Hà Chính Hạo lấy ra Thiên Huyền Tiểu Kính từ trong nhẫn trữ vật.

Sau một lát, hai mươi lăm vạn điểm độ cống hiến thuận lợi vào tay.

Hà Chính Hạo nhất thời kích động sắc mặt đỏ bừng, gấp không kịp đợi đổi lấy “Sơn Hà Ẩn Long Công”.

Một ngọc giản ánh vàng rực rỡ xuất hiện trong tay hắn, chân công Nguyên Anh mong nhớ ngày đêm rốt cục vào tay, Hà Chính Hạo không khỏi cảm xúc mênh mông.

Khom người cúi đầu với Lý Phàm, Hà Chính Hạo nói: “Cảm ơn đạo hữu!”

Lý Phàm híp mắt, khoát tay: “Đều là người một nhà, khách sáo cái gì.”

“Nếu công pháp đã vào tay, còn không mau xem thử hiệu quả như thế nào? Có phải thật sự thích hợp như ngươi nói không? Ta hộ pháp cho ngươi!” Lý Phàm đề nghị.

Bình Luận (0)
Comment