Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 286 - Chương 286. Tọa Sơn Quyết Bản Hoàn Chỉnh

Chương 286. Tọa Sơn Quyết bản hoàn chỉnh Chương 286. Tọa Sơn Quyết bản hoàn chỉnh

Hà Chính Hạo gật đầu, lúc này vận chuyển “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh”, tu vi hóa “Tọa Sơn Quyết” đi.

Tu hành “Sơn Hà Ẩn Long Công”.

Lúc lần nữa nhập Trúc Cơ kỳ, Lý Phàm nhìn thấy, một tranh cảnh hệ thủy núi non tung hoành trải dài ngàn dặm và tinh la dầy đặc, từ từ triển khai ở đỉnh đầu Hà Chính Hạo.

Mà trong núi non này, lại lờ mờ truyền đến một tiếng rồng ngâm to rõ.

Mây mù bốc lên, giống như có thần long bay lượn trong đó.

“Không hổ là công pháp Nguyên Anh, khí thế bàng bạc, có chút bất phàm.” Lý Phàm tán thưởng trong lòng nói.

Dị tượng ước chừng kéo dài cả nửa ngày.

Sau đó chậm rãi tiêu tán, Hà Chính Hạo mở hai mắt, mắt lộ ra tinh quang.

Vậy mà lại khôi phục tu vi Trúc Cơ trung kỳ.

“Cảm giác thế nào?” Nhìn thần thái khí chất của Hà Chính Hạo đều biến đổi, Lý Phàm hỏi.

“Sự diệu kỳ của pháp này còn vượt qua tưởng tượng của ta. Không thể đơn giản dùng ngôn ngữ miêu tả. Nếu tu hành thuận lợi, ta nắm chắc trong ba mươi năm, bước vào Kim Đan kỳ.” Hà Chính Hạo cực kỳ vui sướng, sau đó lại nói lời cảm ơn với Lý Phàm.

“Ai, cũng không cần nói lời khách sáo với ta. Hiện tại chúng ta là người trên một con thuyền, thực lực của ngươi tăng lên, với ta mà nói chỉ có chỗ tốt, không chỗ xấu!”

“Tu hành cho tốt, tranh thủ sớm ngày bước vào Kim Đan kỳ.” Lý Phàm khuyến khích nói.

Hà Chính Hạo gật đầu hô vâng.

“Đúng rồi, “Tọa Sơn Quyết” mà trước đó ngươi tu hành dự định xử lý như thế nào? Bán cho Thiên Huyền Kính sao?” Lý Phàm lại thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy. Nói thế nào cũng là một công pháp Kim Đan, chắc nhiều ít còn có giá trị điểm độ cống hiến.” Hà Chính Hạo trả lời.

“Có thể bán được bao nhiêu?”

“Ta xem thử.” Hà Chính Hạo lấy ra một ngọc giản kết nối với Thiên Huyền Tiểu Kính.

“Vậy mà chỉ trị giá bốn mươi lăm nghìn điểm độ cống hiến?” Sau một lát, Hà Chính Hạo mặt lộ vẻ thất vọng.

“Bỏ đi, bỏ đi! Có thể hồi lại chút máu thì hồi một chút vậy.” Hà Chính Hạo khẽ cắn môi, muốn bán ngọc giản “Tọa Sơn Quyết” cho Thiên Huyền Kính.

Đúng lúc này, Lý Phàm đột nhiên lên tiếng cắt ngang hắn.

“Từ từ!”

Hà Chính Hạo quay đầu nhìn về phía Lý Phàm: “Đạo hữu có chuyện gì?”

Lý Phàm lắc đầu: “Mới bốn mươi lăm nghìn điểm độ cống hiến, bán cho Thiên Huyền Kính cũng quá thiệt thòi. Ta có cách, có thể bán công pháp đi. Ít nhất có thể bán được hơn năm mươi nghìn điểm.”

Hà Chính Hạo mừng rỡ: “Vậy tốt quá! Việc này làm phiền đạo hữu.”

Nói xong, hắn không chút đề phòng đưa ngọc giản tới.

Trong đó, tự nhiên có một phần duyên cớ của ‘thương khế thư’.

Nhưng nhiều hơn là từ góc độ của Hà Chính Hạo, người mang khoản tiền lớn như Lý Phàm, cho dù mượn cho hắn hai mươi lăm vạn độ cống hiến, tối thiểu còn thừa bốn mươi vạn độ cống hiến.

Công pháp Nguyên Anh đều tùy ý chọn lựa, làm sao có thể thèm muốn “Tọa Sơn Quyết” của hắn?

Quả nhiên, Lý Phàm cũng không thèm nhìn tới ngọc giản, trực tiếp nhét vào trong nhẫn trữ vật.

“Chờ xong chuyện, ta sẽ chuyển độ cống hiến cho ngươi.”

“Ngươi được độ cống hiến này, cũng không cần sốt ruột trả cho ta, trước dùng khải linh mau chóng tăng tu vi mới phải.”

Lý Phàm dặn dò nói.

Hà Chính Hạo mặt lộ vẻ cảm kích.

Lý Phàm cũng không ở lại nữa, lập tức trở về trong Thiên Huyền Kính.

Không che giấu nữa, lấy ra ngọc giản “Tọa Sơn Quyết”, cẩn thận đọc.

Hồi lâu sau, ghi nhớ toàn bộ nội dung trong ngọc giản vào đầu, sau đó bóp nát ngọc giản.

“Quả nhiên, “Tọa Sơn Quyết” trước đó xuất hiện lại là không hoàn chỉnh.”

Sở dĩ thế giới này gặp rất nhiều rắc rối như vậy, trừ quả thực muốn khuất phục Hà Chính Hạo, thêm một đại sư trận pháp làm trợ thủ ra.

Còn bởi vì lấy được gợi ý trong Vẫn Tiên cảnh.

Công pháp thượng cổ, giống như “Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết”, trừ tu luyện phần tổng quát ra, thường vẫn có thể có một vài pháp môn và công pháp khác xứng đôi bộ.

“Tọa Sơn Quyết” cũng là công pháp từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền tới nay, nên cũng ứng như thế.

Nhưng “Tọa Sơn Quyết” tái hiện trước đó của Lý Phàm, lại chỉ có hiệu quả tu luyện, mà dường như thiếu mất một phần khác.

Hơn nữa trước đó quả thật Hà Chính Hạo từng đề cập, “Tọa Sơn Quyết” mà hắn tu hành, có đủ loại pháp môn bất khả tư nghị.

Lý Phàm suy đoán, chắc là lúc hắn thông qua phương pháp tế luyện phân thân tái hiện công pháp, bị mất một phần.

Cho nên mới mất một phen trục trặc, cuối cùng lấy được bản “Tọa Sơn Quyết” đầy đủ tới tay.

Mà kết quả cũng không khiến Lý Phàm thất vọng.

Trừ những pháp môn thần kỳ như ‘Cảm Ứng Địa Mạch’, ‘Lực Năng Bạt Sơn’, ‘Sơn Nhân Hợp Nhất’ ra.

“Tọa Sơn Quyết” bản hoàn chỉnh còn có một loại khác, có thể so với đặc tính lớn mạnh ‘Ngồi mát ăn bát vàng’ cường đại.

Một trong những chỗ tinh túy của chữ “Tọa” trong Tọa Sơn Quyết.

Đó chính là ‘Ngồi trên đỉnh núi’.

Ngồi trên đỉnh núi, sừng sững bất động.

Khi ngọn núi phát triển, đồng thời sẽ mang theo độ cao cùng gia tăng không giả.

Nhưng càng ý nghĩa.

Cho dù ngọn núi tăng nhanh cỡ nào, cho dù tăng cao bao nhiêu.

Trước sau đều bị tu sĩ ‘Tọa Sơn Quyết’ tu luyện ngồi ở dưới thân.

Một ngày tu sĩ không đứng dậy, núi sẽ vĩnh viễn bị đè ép.

Từ núi đến người đều là như thế.

Sau khí Lý Phàm chọn một tu sĩ từng đầu tư, phát động ‘Ngồi trên đỉnh núi’.

Vậy thì cho dù thiên phú tu hành của vị tu sĩ này cao bao nhiêu, gặp phải bao nhiêu kỳ ngộ.

Cảnh giới tu vi của hắn, đều trước sau không thể vượt qua Lý Phàm.

Tương đương gánh Lý Phàm, chịu sức nặng đi về trước.

Khi cảnh giới của tu sĩ này giống với Lý Phàm, mọi tu vi của bản thân hắn tăng trưởng, sẽ ưu tiên tăng trưởng tu vi của Lý Phàm.

Bình Luận (0)
Comment