Nếu cả đời này của Lý Phàm bởi vì nguyên nhân nào đó, trước sau nhốt trong bình cảnh, không thể đột phá.
Vậy thì tu sĩ này cũng sẽ không tiến thêm được, luẩn quẩn tại chỗ.
“Ác độc đến cực điểm.” Lý Phàm chỉ có thể dùng năm chữ này để hình dung pháp môn ‘Ngồi trên đỉnh núi’ của “Tọa Sơn Quyết”.
Lý Phàm ước chừng, chỉ sợ cũng là bởi vì tính cách của Hà Chính Hạo không muốn kết thù với người khác, căn bản không tu hành pháp môn này.
Cho nên mới dẫn đến trước khi tái hiện, không tái hiện công pháp hoàn chỉnh ra.
Pháp môn lớn mạnh mà lại không nói đạo lý như thế, tự nhiên là có hạn chế tương ứng.
Tỷ như, chỉ có thể đồng thời lựa chọn một vị tu sĩ, phát động ‘Ngồi trên đỉnh núi’.
Cảnh giới của tu sĩ này, ít nhất phải thấp hơn bản thân một tiểu cảnh giới mới có thể thi pháp thành công.
Hơn nữa, còn có tác dụng phụ nhất định.
Cái gọi là cản trở đường tu đạo của người khác, không chết không thôi.
Hiệu quả của ‘Ngồi trên đỉnh núi’ liên tục càng dài, người bị hại bị áp chế càng lợi hại, cảm ứng mù mịt trong lòng cũng sẽ càng mạnh.
Tuy không thể trực tiếp biết được nguyên nhân cụ thể mà tu vi bản thân không thể tiến thêm, nhưng sẽ tự động sinh ra biến hóa tương ứng.
Ban đầu, sẽ sinh lòng chán ghét khó hiểu với người thi pháp.
Sau đó, loại chán ghét này sẽ biến thành thù hận.
Cuối cùng, từ thù hận biến thành chấp niệm.
Chính là chấp niệm không phải ngươi chế thì ta mất mạng.
Tuy có nhiều hạn chế như vậy, nhưng với Lý Phàm, tác dụng áp chế của “Tọa Sơn Quyết” này, vẫn cực kỳ lớn mạnh.
Bởi vì quyền chủ động hiệu quả của ‘Ngồi trên đỉnh núi’, trước sau nắm giữ trong tay bản thân người thi pháp.
Áp chế ba năm năm năm, cảm giác gần được rồi. Mà song phương vẫn không phát triển đến mức là tử địch.
Đại khái có thể thay đổi mục tiêu.
Mà đối với Lý Phàm mà nói.
Chỉ cần tu vi tăng trưởng, hắn cũng không để ý sinh tử đại cừu gì đó.
Tử địch ở đời này, đời tiếp theo nói không chừng chính là bạn tri kỉ đó.
Sau khi thể ngộ chỗ huyền diệu cả ngày bản hoàn chỉnh của “Tọa sơn quyết”, Lý Phàm mua một ‘khế thư bán công pháp’ trống từ trong Thiên Huyền Kính.
Cơ bản giống với ký lúc Lý Phàm bán ra “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” cho Thiên Huyền Kính trước.
Nhưng mà bởi vì phần lớn tu sĩ đều có yêu cầu giữ bí mật về công pháp mà mình tu, cho nên bên mua của khế thư này có thể nặc danh.
Loại khế thư này, năm trăm độ cống hiến một lá. Rẻ hơn giá cả ‘thương khế thư’ một ngàn độ cống hiến bình thường rất nhiều.
Cách thức cố định, chỉ cần ở phía trên điền người bán, tên công pháp, giá cả bán là được.
Lý Phàm thay đổi bút tích, theo thứ tự viết xuống Hà Chính Hạo, “Tọa sơn quyết”, năm mươi lăm nghìn điểm độ cống hiến.
Sau đó dùng Thiên Huyền Kính gửi đến cho Hà Chính Hạo.
“Hà đạo hữu, chuyện đã bàn xong. Đối phương khá hào phóng, giá cả cao hơn trong dự đoán năm nghìn điểm. Ngươi nhanh chóng ký khế thư đi.”
Sau một lát, âm thanh vui mừng của Hà Chính Hạo truyền đến: “Cảm ơn đạo hữu! Ta ký, ta ký!”
Không bao lâu, một kim quang cắt qua không gian, chui vào trong cơ thể Lý Phàm.
Hà Chính Hạo từ nay về sau quên mất “Tọa sơn quyết”.
Lý Phàm lại đổi năm mươi lăm linh thạch cực phẩm, đưa qua cho Hà Chính Hạo.
Giao dịch từ đó hoàn thành.
Vận chuyển ‘Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh’, chuyển hóa thành công pháp tu hành của bản thân.
Sau đó lại tiêu phí thời gian hơn nửa tháng, quen thuộc, nắm giữ từng pháp môn trong “Tọa sơn quyết”.
Tiếp theo, Lý Phàm lại làm thí nghiệm một phen.
Hoàn Chân ở trong đan điền liên tiếp biến hóa thành kỳ vật Trúc Cơ khác nhau, mỗi lần biến đổi, Lý Phàm liền tu luyện một khoảng thời gian.
Mượn nó so sánh tốc độ ảnh hưởng của tu luyện Tọa Sơn Quyết đối với kỳ vật khác nhau.
Kết quả khiến cho Lý Phàm hơi thất vọng, mấy kỳ vật trời đất mà trước mắt bản thân nắm giữ, còn không thích hợp bằng Tọa Sơn Quyết. Tốc độ tu luyện không khác nhau mấy.
Cũng may ảnh hưởng cũng không phải rất lớn. Nguyên nhân Lý Phàm nhìn trúng Tọa Sơn Quyết, là bởi vì công năng đầu tư của nó.
Thế giới này, trước mắt chịu ân huệ của Lý Phàm, vẫn chỉ có một mình Hà Chính Hạo.
Lúc này nhắm mắt, ngừng tu luyện, dốc lòng cảm thụ trong cơ thể tăng trưởng biến hóa tu vi.
Sau một lát, Lý Phàm tìm được rồi mục tiêu.
Một luuồng tu vi vô duyên vô cớ sinh ra, tuy số lượng cực nhỏ, không tỉ mỉ phân biệt căn bản không phát hiện được.
Nhưng giống như nước chầm chậm chảy liên miên không dứt.
Lý Phàm mỉm cười: “Xem ra Hà đạo hữu tiến cảnh không tệ.”
“Lúc thế thứ mười hai, ta tu Tọa sơn quyết, đầu tư lấy lượng là chủ. Tuy nói tiến cảnh cực nhanh, nhưng sẽ dẫn tới đại năng đuổi giết.”
“Đời này, cần đổi một phương án. Đầu tư lấy chất là chủ.”
“Chư vị thiên kiêu đầu tư trong trí nhớ, hơn nữa không trói buộc bọn họ nữa. Chỉ là miễn phí độ pháp, mặc cho bọn họ tự do tu hành, đều tự tìm kiếm cơ duyên của bản thân.”
“Với khí vận của chư vị thiên kiêu, không có trói buộc, ắt hẳn tốc độ tu hành nhất định vượt xa lần trước.”
“Hơn nữa dùng Sát Cơ Vô Tướng theo dõi, một khi bọn họ lĩnh ngộ thần thông, ta cũng có thể tùy thời cảm ứng được. Không ngừng quan sát, hóa thành của mình dùng.”
Suy nghĩ của Lý Phàm chuyển động, yên lặng cân nhắc.
Trước đó Lý Phàm đã từng làm thí nghiệm, miễn phí độ pháp tương đương với dùng độ cống hiến đổi lấy tu vi, kiếm ổn định không lỗ.
Đời này độ cống hiến coi như khá đầy đủ, đủ để duy trì nhu cầu đám Tiêu Hằng, Tô tiểu muội tu luyện đến Trúc Cơ kỳ.