Lý Phàm phất tay, che giấu pháp trận.
Sau đó Lý Phàm lại dạo qua một lượt nơi này, bảo đảm không để lại dấu vết có khả năng để lộ tin tức.
Lúc này mới rời khỏi không gian này.
“Sân khấu đã dựng xong, là lúc mời các diễn viên lên sân khấu.”
“Tuy bọn họ đều còn nhỏ, nhưng tu tiên phải tu từ bé chứ.”
“Tiêu nhiều độ cống hiến của ta như vậy, phải thu hồi chi phí sớm chút thôi.”
Trong lòng Lý Phàm thầm nghĩ như thế.
Sau khi chuẩn bị một phen, Lý Phàm lập tức rời đảo Vạn Tiên, đi thẳng đến Ly giới.
Kinh thành Ly giới lúc này bao phủ một làn cảm xúc tuyệt vọng mờ nhạt.
Cách ngày ước định nhận vật tư với tiên sư đã qua mấy tháng.
Vật tư sớm đã thu thập xong.
Nhưng tiên sư lại chậm chạp không thấy bóng dáng.
Ngọn núi lửa ở trung tâm Ly giới những ngày gần đây giống như trở nên càng thêm sinh động.
Khói đen dày đặc xông thẳng về phía chân trời, cho dù kinh thành cách xa mấy ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chư công triều đình suốt ngày mặt mày thảm đạm, hoàng đế Ly giới cũng không buồn ăn uống.
Trong kinh đã có lời đồn âm thầm truyền bá, nói là vị tiên sư kia đã vứt bỏ Ly giới.
Ly giới cách thời gian hủy diệt đã không còn xa.
Tuy hoàng đế đã lấy thủ đoạn lôi đình chém hết đám người dám cả gan truyền bá lời đồn, cuối cùng ngăn chặn tốc độ lời đồn truyền bá.
Nhưng lại không cách nào ngăn cản cảm xúc tuyệt vọng lan tràn.
Trong bầu không khí nặng nề như vậy, một ngày này, Đại Ly lại đã xảy ra chuyện lạ.
Trong đêm tối, một ngôi sao băng chiếu sáng phía chân trời, sau đó bay tới hoàng cung.
Ngay giữa cung điện tiến hành tảo triều ngày thường.
Đập ra một cái hố sâu, cung điện cũng biến thành một mảnh phế tích.
May mà chuyện xảy ra vào đêm khuya, ngoài mấy thủ vệ bị chút thương tích nhẹ ra thì không tạo thành tử thương nào khác.
Sau khi sự việc xảy ra, hoàng đế tự mình giám sát khai quật, phát hiện viên sao băng đêm đó thế mà hoàn hảo không tổn hao gì bảo tồn lại.
Chỉ là làm chư vị triều thần Đại Ly nghị luận sôi nổi không biết làm sao là, cái gọi là sao băng này lại là một bàn tay trái bạch cốt.
Trong suốt như ngọc, thần dị vô cùng.
Tuy hoàng đế biết xương tay này nhất định là bảo bối, nhưng nghiên cứu rất lâu vẫn không có thể làm rõ tác dụng của nó.
Cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì, sai người bỏ nó vào chỗ sâu nhất bảo khố, trông giữ nghiêm ngặt.
Một đêm nào đó sau khi sóng gió của xương tay dần bình ổn.
Diệp phủ trong kinh.
“Tiền bối tha mạng!”
Diệp Phi Bằng đột ngột bừng tỉnh từ trong ác mộng, trán phủ đầy mồ hôi.
Trên khuôn mặt nhỏ chỉ mới chín tuổi tràn đầy hoảng sợ, ngực không ngừng phập phồng, hô hấp kịch liệt.
Chờ cảm xúc dần bình ổn lại, hắn mới nhận ra được có điểm không đúng.
Mờ mịt nhìn thân thể nhỏ nhắn của mình và hoàn cảnh quen thuộc lại lạ lẫm xung quanh.
Trong mắt Diệp Phi Bằng tràn ngập mê hoặc.
“Thiếu gia, làm sao vậy?” Nha hoàn phòng bên nghe thấy động tĩnh, chỉ khoác một chiếc áo choàng rồi cuống quít chạy vào.
“Không có việc gì, ngươi lui xuống đi!” Diệp Phi Bằng đuổi nàng đi, day huyệt thái dương của mình, cảm giác trong đại não một mảnh hỗn loạn.
“Mộng ư? Hay là sống lại?”
Mới vừa rồi, Diệp Phi Bằng mơ một giấc mộng lâu dài mà lại chân thật.
Trong mộng, mười năm sau hắn được tiên sư mang theo rời khỏi Ly giới, định cư trên đảo Lưu Ly.
Trải qua năm năm tu hành cuối cùng cũng loại trừ được một thân chướng khí, dẫn khí nhập thể thành công.
Trở thành một tu tiên giả chân chính.
Tiếc là cuộc sống của tu tiên giả cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn.
Thậm chí còn không tiêu dao sung sướng bằng làm một tên công tử ăn chơi trác táng ở Ly giới.
Suốt ngày bôn ba như trâu ngựa, dùng một năm mới cuối cùng tích góp đủ độ cống hiến mua công pháp.
Lúc hắn vì bản thân ngắn ngủn ba năm đã đột phá đến Luyện Khí trung kỳ mà đắc ý, biển Tùng Vân lại đã xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.
Hoàn toàn thay đổi giá trị quan của hắn.
“Xích Viêm đốt biển, Hạo Ba hợp đạo.”
Diệp Phi Bằng siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt, nhưng lại không mảy may để ý.
Hắn cẩn thận nhớ lại phục bàn các tu tiên giả đối với sự kiện sử thi này sau khi sự việc xảy ra, sợ bỏ lỡ chi tiết nào.
“Tu hành mười sáu năm, Kim Đan trảm Hợp Đạo.”
“Thành tựu Hợp Đạo thiên tôn trẻ tuổi nhất trong lịch sử.”
Trong ánh mắt Diệp Phi Bằng tràn đầy ghen ghét và dã tâm.
“Lấy biển Tùng Vân làm trợ lực, bắt lấy tiết điểm mấu chốt của đại chiến năm tiên quân Hóa Thần và Xích Viêm, chiếm lấy thành quả.”
“Trương Hạo Ba hắn có thể làm được, tại sao ta không thể làm được?”
“Chỉ cần ta đi Tu Tiên giới sớm hơn mười năm, dựa vào vô số cơ duyên trong ký ức, tiên tri tiên giác.”
“Chưa chắc không thể thay thế, trở thành Hợp Đạo thiên tôn hoành áp một châu!”
“Mà không phải khổ tu mấy chục năm lại như sâu kiến, bị tu sĩ Nguyên Anh đi ngang qua tiện tay đập chết.”
“Đây không nên là vận mệnh của Diệp Phi Bằng ta!”
Hai mắt Diệp Phi Bằng đỏ bừng, trong đầu vô số ý niệm đan xen.
Chợt cảm thấy đầu đau nhức một trận, cuối cùng kiên trì không nổi, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Ở bên cạnh hắn, bóng dáng Lý Phàm chậm rãi xuất hiện trong bóng đêm.
“Tuổi vẫn là quá nhỏ. Cho dù có ta âm thầm tương trợ cũng khó mà thừa nhận lượng lớn tin tức trùng kích như thế.”
Lý Phàm nhìn Diệp Phi Bằng đang hôn mê vẫn lộ vẻ mặt đau đớn, âm thầm suy nghĩ.
Lấy ra một ‘quả Khải Linh’ từ trong nhẫn trữ vật, cho hắn ăn vào.