Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 293 - Chương 293. Phi Bằng Tu Tiên Truyện

Chương 293. Phi Bằng tu tiên truyện Chương 293. Phi Bằng tu tiên truyện

Sau đó dùng linh khí giúp hắn luyện hóa.

Rất nhanh, sắc mặt Diệp Phi Bằng giãn ra.

Lý Phàm dùng tay vỗ đầu hắn, Vân Thủy Huyễn Mộng Công lại lần nữa phát động, cẩn thận chạm khắc ký ức “kiếp trước” của Diệp Phi Bằng.

Hôm sau lúc Diệp Phi Bằng cả người đầy mồ hôi tỉnh lại lần nữa, sắc mặt đã trầm ổn hơn rất nhiều.

Viết ra một phương thuốc, lệnh cho người đi bốc.

Hắn vừa ngâm tắm nước nóng vừa mưu hoa cho con đường quật khởi đời này của mình.

So với suy nghĩ rối như cuộn chỉ hôm qua, hôm nay trong đầu lại rõ ràng thanh minh không ít.

“Có sự trợ giúp của Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú và phương thuốc, ta hẳn có thể tự mình loại trừ chướng khí trong cơ thể.”

“Nhưng không có linh khí thì không thể tu hành, tương đương với phí công.”

“Tuyệt đối không thể chờ mười năm sau, nhất định phải bắt được cơ hội lần này, sớm rời khỏi nơi đây.”

Trong ký ức của Diệp Phi Bằng, ước chừng nửa tháng sau, một vị tu tiên giả sẽ ngẫu nhiên buông xuống Ly giới.

Tu tiên giả này không phải người luôn có hợp tác với Đại Ly, bởi vậy không muốn mạo hiểm giúp thần dân Đại Ly nhập cư trái phép.

Không màng sự cầu xin đau khổ của chúng quân thần Ly giới, lúc tu tiên giả sắp rời đi.

Hoàng đế chợt nhớ tới ngọc thủ bạch cốt rơi xuống trong hoàng cung không lâu trước đây.

Vì thế ngựa sống coi như ngựa chết chữa, hoàng đế công bố Đại Ly có một món dị bảo tương truyền từ xưa.

Chỉ cần tiên sư nguyện ý đưa một nhóm người tới Tu Tiên giới thì sẽ hai tay dâng lên dị bảo này.

Có lẽ là vì kiêng kị Tiên Phàm Chướng, tu tiên giả không trực tiếp động thủ cướp đoạt.

Mà là sau khi tự hỏi một phen thì đồng ý.

Song hắn lại có điều kiện của mình.

Chỉ mang trẻ con có thiên tư tu hành ra ngoài, nhưng số lượng không thể quá nhiều.

Vì vậy, tu tiên giả này tự mình lựa chọn mười đứa trẻ trong con cháu của chúng quyền quý Đại Ly, mang về Tu Tiên giới.

Diệp Phi Bằng còn nhớ, trong đó có đám người Tiêu Hằng Tiêu gia, Tô Trường Ngọc Tô gia.

Mà hắn bởi vì tư chất không đủ, không thể được coi trọng.

Cho nên mới uổng phí mười năm ở Ly giới.

“Đời trước lúc ta ở Luyện Khí trung kỳ từng ngẫu nhiên gặp được Tiêu Hằng. Khi đó hắn đều đã là Trúc Cơ trung kỳ, hơn ta rất nhiều.”

“Con đường tu hành một bước mau, từng bước mau.”

“Lãng phí mười năm dẫn tới thành tựu ngày sau hoàn toàn khác biệt.”

“Đời này chắc chắn sẽ không như thế.”

“Chỉ cần có thể vượt ra khỏi gông cùm xiềng xích thì chính là biển rộng tuỳ cá bơi, trời cao mặc chim bay.”

Mắt Diệp Phi Bằng lộ ra tinh quang, từ trong thùng gỗ đi ra, nhắm mắt tu hành Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú.

Có lẽ là phúc lợi của sống lại một đời, hắn cảm giác hiệu suất loại trừ chướng khí trong cơ thể đời này nhanh hơn đời trước khá nhiều.

Chỉ dùng hơn mười ngày là đã loại trừ gần hết một thân chướng khí.

Điều này làm cho trong lòng Diệp Phi Bằng càng thêm vui mừng.

Nhưng trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Phi Bằng lại dừng quá trình loại bỏ chướng khí.

Người phàm trong cơ thể hoàn toàn không có chướng khí tồn tại không khỏi quá mức dễ thấy.

Nếu làm cho tiên sư nghi ngờ thì không ổn.

Trạng thái trước mắt đúng như người phàm trong cơ thể trời sinh Tiên Phàm Chướng ít ỏi.

Vừa có thể bảo đảm bản thân được lựa chọn, lại có thể không gây nên chú ý, mức độ vừa tốt.

“Sống lại một đời càng phải cẩn thận hơn.” Trong lòng Diệp Phi Bằng không ngừng nhắc nhở chính mình.

Giống y hệt như trong ký ức, năm ngày sau, tu tiên giả kia buông xuống kinh thành.

Lại qua hơn nửa ngày, Diệp Phi Bằng cùng với hơn một ngàn đứa trẻ ngây thơ mờ mịt đi tới trên quảng trường, tiếp thu lựa chọn của tu tiên giả.

Cho dù là người sống lại, vận mệnh sau này bây giờ lại vẫn nằm trong tay người khác.

Điều này làm cho Diệp Phi Bằng không tránh được trở nên có phần căng thẳng.

May mà lúc ánh mắt tu tiên giả ấy đảo qua hắn thì dừng một lúc, cuối cùng lựa chọn hắn.

Chuyện này làm cho Diệp Phi Bằng thở phào nhẹ nhõm rất nhiều, lại có chút kích động.

Không bao lâu, những đứa trẻ không được chọn trúng còn lại đều rời đi.

Trên quảng trường lớn như vậy chỉ còn lại tu tiên giả và mười đứa trẻ thấp thỏm bất an có cả Diệp Phi Bằng bên trong.

Tu tiên giả gọi ra một chiếc phi chu, muốn mang bọn họ rời đi.

Lúc này, Tô Trường Ngọc lại đột nhiên hô to một tiếng: “Xin tiên sư cứu muội muội ta!”

Trong lòng Diệp Phi Bằng chợt động.

Trong ký ức, thiên phú tu hành của tiểu muội Tô gia dường như còn khủng bố hơn Tiêu Hằng.

Đời trước trước khi mình chết láng máng từng nghe nói, hình như nàng đã thành tựu cảnh giới Kim Đan.

Vị tu tiên giả ấy tuy có hơi không kiên nhẫn nhưng vẫn đi Tô phủ một chuyến.

Sau khi trở về, mặt lộ vẻ vui mừng.

Vì vậy trong đội ngũ của mọi người lại nhiều thêm một đứa trẻ trong tã lót.

Trước khi xuất phát, tu tiên giả phân phát Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú và dược vật nguyên bộ để bọn họ tự mình tu luyện trước.

Sau khi phi chu bay trên Đại Ly hơn mười ngày cuối cùng cũng đột phá đại trận Tuyệt Tiên, đi tới Tu Tiên giới.

Cảm nhận được linh khí nồng đậm xung quanh, Diệp Phi Bằng lập tức rơi vào say mê thật sâu.

Cẩn thận từng li từng tí dẫn dắt linh khí vào trong cơ thể, Diệp Phi Bằng chính thức tiến hành lột xác hướng tới trở thành một tu tiên giả.

Không biết qua bao lâu, một tiếng quát phẫn nộ như sét đánh bất chợt nổ vang bên tai hắn.

Đánh thức hắn từ trong tu luyện.

“Tu sĩ phương nào dám giúp người phàm nhập cư trái phép!”

Âm thanh như tiếng sấm không ngừng quanh quẩn bên tai hắn, Diệp Phi Bằng đầu váng mắt hoa rất nhiều, trong lòng cũng nhảy dựng.

Bình Luận (0)
Comment