Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 294 - Chương 294. Phi Bằng Tu Tiên Truyện (2)

Chương 294. Phi Bằng tu tiên truyện (2) Chương 294. Phi Bằng tu tiên truyện (2)

Bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Vị đạo hữu này, xin nghe ta giải thích...” Chỉ nghe thấy tu tiên giả dẫn bọn họ rời đi cuống quít giải thích.

Nhưng đối phương dường như căn bản không có ý muốn thủ hạ lưu tình.

“Ít nói nhảm! Pháp lệnh Vạn Tiên Minh, người phản giới, chết!”

“Ầm!”

Theo âm thanh lạnh nhạt của đối phương, Diệp Phi Bằng chỉ cảm thấy phi chu chỗ mình giống như bị cái gì đánh trúng, lay động kịch liệt.

“Thật đúng là khinh người quá đáng! Muốn giết ta thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!”

Tiếng vang lớn chiêu thức đạo pháp va chạm không ngừng truyền đến, dấy lên khí lãng như bão không ngừng thổi qua.

Phi chu tức thì yếu ớt như lục bình trong gió, lung lay, giống như tùy thời đều sắp rơi xuống.

Mọi người Ly giới trong khoang thuyền ngoại trừ Tô tiểu muội vẫn ngủ ngon lành, người còn lại lúc này đều tỉnh lại từ trong tu luyện.

Bọn họ tuy có chút tư chất tu tiên, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.

Hơn nữa đều là gia đình phú quý nâng trong tay thương yêu nuông chiều, ngay cả người phàm chém giết cũng chưa từng thấy.

Càng miễn bàn trường hợp tu tiên giả sống mái với nhau trước mắt.

Tất cả đều mặt mày trắng bệch, kinh hoảng vô cùng, không biết phải làm sao.

Cũng chỉ có Diệp Phi Bằng biểu hiện tốt hơn chút, hắn tuy kinh không loạn, nhìn ra ngoài phi chu.

Chỉ thấy hai tu sĩ này dường như thực lực ngang nhau, tình hình chiến đấu kịch liệt.

Thanh thế to lớn, quang hoa đầy trời.

Làm người khác nhìn không rõ cảnh giao chiến cụ thể.

Nhưng nhìn từ dao động do giao thủ gây ra, hai người này ít nhất đều là tu vi Trúc Cơ kỳ.

“Phi chu dưới chân này vốn không phải pháp khí lợi hại này.”

“Vừa rồi bị tu sĩ Trúc Cơ kỳ thình lình nhảy ra đánh trúng chính diện, đã tổn hại bất kham.”

“Hiện giờ dưới trùng kích của hai bên giao chiến càng là tùy thời đều có thể triệt để hư hao.”

“Hơn nữa chuyện nhập cư trái phép hình như đã bại lộ.”

“Ở lại đây chỉ có một con đường chết!”

Diệp Phi Bằng cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nhanh chóng suy nghĩ.

“Phi chu này, đời trước ta cũng từng điều khiển, chỉ cần không bố trí cấm chế, bất kể tu sĩ Luyện Khí kỳ nào cũng có thể điều khiển.”

Nhớ đến đây, Diệp Phi Bằng đi thẳng đến mũi thuyền, chỉ để lại đám trẻ con Ly giới hai mặt nhìn nhau.

Chung quy vẫn là Tiêu Hằng nhạy bén hơn, cũng đi theo xem có chỗ nào có thể giúp được không.

Tô Trường Ngọc là người lớn tuổi nhất trong đám hài tử này.

Nhưng ngay cả chướng khí trong cơ thể hắn đều chưa loại bỏ xong, vẫn chỉ là một giới người phàm.

Trong lòng biết chính mình không thể giúp được gì, không cùng đi xem náo nhiệt.

Chỉ là cùng lúc chiếu cố Tô tiểu muội cũng trấn an cảm xúc của mọi người.

“Mập mạp, ngươi đang làm gì?” Tiêu Hằng đi vào mũi thuyền liền nhìn thấy hai tay Diệp Phi Bằng đang đụng vào hư không phía trước.

Trên trán có mồ hôi không ngừng nhỏ giọt, dáng vẻ giống như đang cực kỳ cố hết sức.

Diệp Phi Bằng không trả lời, chỉ dốc hết sức điều khiển phi chu dưới chân.

“À, ta hiểu rồi. Ngươi muốn điều khiển phi chu, sau đó chạy trốn.” Tiêu Hằng quan sát một hồi, bừng tỉnh đại ngộ nói.

“Sao nó lại không chuyển động?”

Diệp Phi Bằng nghe mà tâm phiền ý loạn, trong đầu suy yếu một hồi, không khỏi mà thoát lực ngã trên đất.

“Ta tới thử xem!”

Diệp Phi Bằng đang muốn mắng Tiêu Hằng xả giận lại bỗng phát hiện phi chu dưới thân run lên nhè nhẹ.

“Không phải rất dễ hả?”

“Ngươi có thể điều khiển phi chu?”

Âm thanh của hai người đồng thời vang lên.

Trên mặt Diệp Phi Bằng đầu tiên là hiện lên một tia khiếp sợ, sau đó nghe vậy lại khó tránh được dâng lên mấy phần ghen ghét.

Nhưng bây giờ sống chết trước mắt, lại không để ý được mấy chuyện này.

Đè xuống cảm xúc trong lòng, Diệp Phi Bằng vội vàng thúc giục: “Mau, mau lái phi chu rời khỏi nơi này.”

Âm thanh vô tội của Tiêu Hằng truyền đến: “Chạy hướng nào! Bốn phía đều chẳng khác gì nhau, căn bản phân không rõ phương hướng!”

Diệp Phi Bằng liền khó thở nói: “Tùy tiện chọn một hướng là...”

Lời còn chưa dứt, trong đầu hắn thình lình hiện ra một hình ảnh.

Như nghĩ đến gì đó, Diệp Phi Bằng bỗng nhìn ra ngoài phi chu, cẩn thận phân rõ cảnh sắc xung quanh.

Trên mặt biển cách đó không xa rải rác chín xoáy nước lớn nhỏ không đồng nhất.

Nước biển chảy xiết vô cùng dễ thấy.

“Vùng biển này, đời trước khi ta định trở về Ly giới hình như đã tới nơi này.”

“Bây giờ không thể đến đảo Vạn Tiên Minh trấn thủ nữa, hướng tây bắc không xa nơi này hình như có một hòn đảo không người.”

“Tới đó tránh đầu sóng ngọn gió trước lại nói.”

Ngay sau đó vội vàng phân biệt phương hướng, chỉ dẫn cho Tiêu Hằng: “Mau, bay đến nơi đó!”

Tiêu Hằng nghe vậy, ngay tức thì loạng choạng khiển phi chu thoát khỏi chiến trường.

Mà hai tu sĩ Trúc Cơ giống như đang chiến đấu hăng say, không hề để ý đến mọi người Ly giới lặng lẽ chạy trốn.

Trong lòng Diệp Phi Bằng không kiềm được một trận kích động.

Liên tục bay hơn một ngay, rốt cuộc cũng nhìn thấy một hòn đảo không lớn không nhỏ, rừng cây rậm rạp.

“Tới rồi tới rồi, bay vào trong rừng cây này trốn trước đi.” Diệp Phi Bằng vội vàng hô lên.

Tiêu Hằng cũng chỉ mới đột phá đến Luyện Khí kỳ không lâu, điều khiển phi chu thời gian dài như vậy đã có phần chịu không nổi nữa.

Thấy Diệp Phi Bằng nói vậy thì như trút được gánh nặng, cẩn thận đáp phi chu xuống rừng cây.

Diệp Phi Bằng kêu mọi người hái ít cành lá, đặt phía ngoài phi chu che giấu nó.

Sau đó đoàn người trở lại trong khoang thuyền, thương nghị hạng mục công việc kế tiếp.

“Vừa tới Tu Tiên giới đã gặp phải loại này, thật là xui xẻo!” Tiêu Hằng thở dài.

Bình Luận (0)
Comment