“Có thể sống sót là tốt rồi. Không nghe thấy chuyện chúng ta nhập cư trái bị người ta phát hiện rồi à.” Một hài tử tuổi xấp xỉ Tiêu Hằng nói.
Diệp Phi Bằng nói: “Bây giờ chỉ có thể trốn trên đảo này một thời gian trước. Chờ sóng gió qua đi chúng ta lại nghĩ cách rời nơi này.”
Mọi người thở ngắn than dài, từng khuôn mặt nhỏ tràn đầy rối rắm.
“Cũng chỉ có thể như thế. Còn may trên đảo này có nguồn nước, có cây ăn quả. Trong lúc nhất thời không cần buồn phiền vì đồ ăn.” Tô Trường Ngọc thở dài.
Tiền đồ chưa biết, tâm trạng mọi người đều không tốt là bao.
Khi màn đêm buông xuống, rất nhanh đã nặng nề thiếp đi.
Nửa đêm, Diệp Phi Bằng chợt lòng có dự cảm, tỉnh lại từ trong cơn mơ.
Hắn lặng lẽ đến bên ngoài phi chu, chỉ thấy một độn quang từ chân trời bay đến, nháy mắt đã tới.
Mục tiêu trực tiếp chỉ vào phi chu che giấu.
“Không xong!” Trong lòng Diệp Phi Bằng kinh hãi.
Còn chưa kịp có động tác, độn quang đã buông xuống trước mặt hắn.
“Mau đỡ ta đi vào...”
Người tới đúng là tu tiên giả đã mang bọn họ rời Ly giới.
Chỉ là lúc này trên người hắn đã huyết nhục mơ hồ, khí tức yếu ớt, dường như đã bị trọng thương.
Song hắn dù sao cũng là một tu sĩ Trúc Cơ.
Diệp Phi Bằng không dám khinh suất, trả lời một tiếng, đang muốn đi lên nâng hắn.
Lại thấy đối phương bất ngờ phun ra một búng máu tươi, ngã về phía trước.
Sau đó run rẩy mấy cái rồi không cử động nữa.
“Tiền bối!” Diệp Phi Bằng lập tức phát ra một trận kinh hô.
Nhưng đúng lúc này, trên không trung đỉnh đầu chợt nảy sinh dị tượng.
“Tu sĩ Trúc Cơ Phàn Ly, phàm tu đạo 165 năm. Lấy kỳ vật ‘Ảm Nhiên Trượng’ thành tựu đạo cơ. Chém giết với người khác ở biển Tùng Vân, trọng thương không trị.”
“Hiện tại thân tử đạo tiêu, trả đạo cho trời!”
Cảnh tượng rực rỡ như pháo hoa chiếu sáng không trung.
Diệp Phi Bằng bị cảnh tượng xảy ra bất ngờ kinh sợ.
“Đã chết rồi...?”
Hắn ngơ ngác.
Làm sao cũng không nghĩ tới, tu sĩ tên là Phàn Ly không dễ gì mới tránh được một kiếp vậy mà lại chết trước mặt mình.
Một cây gậy trúc bình thường từ từ tách ra bên cạnh hắn.
Nhìn thi thể tu sĩ Trúc Cơ này, một ý tưởng lớn mật bỗng xuất hiện trong lòng Diệp Phi Bằng.
Hắn ngừng thở, lặng lẽ đến gần.
Lúc đến bên cạnh thi thể, lặng yên bất động hồi lâu.
Một lát sau mới từ từ ngồi xổm xuống, mượn ánh sáng pháo hoa trên đỉnh đầu, nhanh chóng tìm kiếm trên thi thể.
“Ngươi đang làm gì đó!”
Trong bóng đêm im ắng, một âm thanh phía sau bất chợt vang lên.
Diệp Phi Bằng bị doạ nhảy dựng, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Hằng đang dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình đang mò xác.
“Suỵt!” Diệp Phi Bằng không khỏi ra dấu im lặng.
Lúc này Tiêu Hằng cũng phản ứng lại.
Hắn sáp lại, lặng lẽ nói: “Vị tiên sư này chết như thế nào?”
“Phỏng chừng là liều mạng lưỡng bại câu thương với người vừa nãy, không dễ gì bay đến nơi này lại kiên trì không nổi. Cứ vậy đã chết.” Diệp Phi Bằng thuận miệng trả lời, tiếp tục tìm kiếm trên thi thể.
“Sao ngay cả một chiếc nhẫn trữ vật cũng không có?” Tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm được đồ vật cần.
Diệp Phi Bằng không nhịn được nhỏ giọng oán giận.
“Nhẫn trữ vật? Là cái này hả?” Tiêu Hằng nhặt lên một chiếc nhẫn từ trên mặt đất, không khỏi hỏi.
“Chính là cái này, mau cho ta!” Diệp Phi Bằng thấy thế, sắc mặt vui vẻ, muốn tiến lên cướp lấy.
Lại bị Tiêu Hằng dễ dàng né tránh.
“Đồ ta nhặt được, tại sao phải cho ngươi?” Tiêu Hằng lộ ra vẻ giảo hoạt, nắm chặt nhẫn trữ vật trong lòng bàn tay.
Diệp Phi Bằng nheo hai mắt, trong lòng không khỏi hiện ra một ý tưởng nguy hiểm.
Song sau khi ước lượng chênh lệch thực lực hai bên một phen, cuối cùng Diệp Phi Bằng vẫn đè xuống xao động trong lòng.
“Tiêu Hằng, chúng ta đều là người Ly giới. Hiện tại lưu lạc ở Tu Tiên giới, tiền đồ chưa biết, càng phải đoàn kết nhất trí.”
“Không thể vì một chiếc nhẫn trữ vật mà dấy lên nội chiến chứ?”
Tiêu Hằng gật đầu: “Lời ngươi nói có đạo lý.”
“Đồ vật trong nhẫn trữ vật này một mình ngươi độc chiếm hết cũng không thích hợp lắm nhỉ?” Diệp Phi Bằng lại hỏi.
Tiêu Hằng hừ một tiếng: “Ta là người như vậy sao?”
Diệp Phi Bằng không khỏi mừng rỡ: “Vậy lấy ra hết đồ vật trong nhẫn trữ vật này, hai chúng ta chia nhau.”
“Sao có thể chỉ hai chúng ta chia nhau, còn phần của Trường Ngọc, tiểu muội đâu. Yên tâm, để ta chia, bảo đảm công bằng công chính. Người Ly giới không lừa người Ly giới.” Tiêu Hằng vỗ ngực, bảo đảm nói.
Diệp Phi Bằng nghe vậy nghẹn họng, nhưng đối mặt với Tiêu Hằng tạm thời mạnh hơn mình rất nhiều, cuối cùng cũng đành chịu, tạm thời nhẫn nại.
“Sau này cho ngươi đẹp mặt.” Diệp Phi Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Tiêu Hằng làm như không hề phát hiện.
Chỉ vô thức kéo ra khoảng cách với Diệp Phi Bằng, lấy ra từng đồ vật trong nhẫn trữ vật.
Một đống linh phù truyền tin.
Một đống linh thạch, một cái ô tả tơi.
Một trận đồ hơi ố vàng cộng thêm một ngọc thủ bạch cốt.
Sau đó...
Hết rồi?
Tiêu Hằng có phần ngây người, đề phòng bản thân nhìn lầm lại xác nhận một phen.
“Thật sự chỉ có chút đồ vật này? Vị này tiên sư này sao lại nghèo như vậy!” Tiêu Hằng có chút khó tin.
“Sao có thể!” Diệp Phi Bằng hoàn toàn không tin.
Giành lấy nhẫn trữ vật, từ mình kiểm tra.
Nhưng Tiêu Hằng quả thật không nói sai.
Vị tu sĩ Trúc Cơ này vậy mà thật sự cũng chỉ dư lại tí tài sản này!
Không có ngọc giản công pháp, pháp khí ra hồn cũng không có mấy món.
Chút đồ vật này căn bản trị giá không được bao nhiêu độ cống hiến!
Kém hơn một đêm phất nhanh trong tưởng tượng quá nhiều!