Dưới chênh lệch tâm lý to lớn, Diệp Phi Bằng lập tức có phần tâm thái mất cân bằng, ảo não một tay ném nhẫn trữ vật xuống đất.
Tiêu Hằng thấy vậy bèn vội vàng nhặt lên.
Một lúc sau Diệp Phi Bằng mới dần nguôi ngoai thất vọng trong lòng.
“Có lẽ là chém giết trước đó cực kỳ kịch liệt, dốc hết vốn liếng?”
“Cũng có khả năng là giao đồ vật đáng giá trên người hết ra ngoài mới giữ được một mạng nhỏ?”
“Nói thế nào cũng là tu sĩ Trúc Cơ, không thể thật sự nghèo như vậy chứ?”
“Đời trước ta chỉ mới Luyện Khí kỳ đều...”
Nghĩ đến đây, Diệp Phi Bằng không khỏi khựng lại mạch suy nghĩ.
Cẩn thận nhớ lại bản thân mình đời trước.
Trong nhẫn trữ vật ngoài linh phù truyền tin nhiều nhất ra thì gần như là không có đồ vật gì khác.
Suy cho cùng thứ như ngọc giản công pháp, độ cống hiến đều không thể tùy thân mang theo.
“Như vậy xem ra, tu sĩ này có thể là lăn lộn thảm như vậy?”
Diệp Phi Bằng cũng không kiềm được do dự.
“Đống đồ vật này là gì vậy?” Lúc hắn đang rơi vào tự mình hoài nghi.
Lại thấy Tiêu Hằng bên cạnh đang tò mò ngồi xổm bên đống linh phù truyền tin, cầm lấy một cái trong đó muốn xem thử tác dụng.
Diệp Phi Bằng không khỏi biến sắc.
Nháy mắt tới gần, giật lấy linh phù trong tay Tiêu Hằng.
Sau đó ném xuống đất, cầm lấy cục đá liên tiếp dùng sức đập nát nó.
“Ngươi đang làm gì!” Tiêu Hằng thấy vậy không khỏi lớn tiếng chất vấn.
“Ngươi biết cái gì! Thứ này là linh phù truyền tin, nếu ngươi không cẩn thận kích phát thì rất có thể sẽ để lộ tin tức bên chúng ta. Đến lúc đó người khác đuổi giết tới cửa, trốn đều trốn không thoát!” Diệp Phi Bằng hừ lạnh.
Một khắc không ngừng, huỷ hoại sạch sẽ toàn bộ linh phù truyền tin Phàn Ly di lưu.
Tiêu Hằng biết chuyện Diệp Phi Bằng làm không sai, nhưng vẫn có phần không phục: “Sao ngươi biết đây là linh phù truyền tin gì đó?”
Diệp Phi Bằng vừa muốn nói gì chợt ngừng lại.
“Ta cứ biết thôi.” Cuối cùng vẫn tức giận trả lời.
Vẻ mặt Tiêu Hằng không tin.
Diệp Phi Bằng lập tức tức giận.
Nhưng suy nghĩ, hắn lại hít một hơi thật sâu, đè nén tức giận: “Thôi bỏ đi, chỉ là một tiểu thí hài. Ngươi sống lại một đời thì so đo với hắn làm gì?”
Lười phản ứng Tiêu Hằng, Diệp Phi Bằng mượn bóng đêm, lại lục lọi trên người Phàn Ly một phen.
Ý đồ có thể tìm được thứ gì khác.
Đáng tiếc là vẫn không có thu hoạch.
Hắn thở dài nói với Tiêu Hằng: “Tới, giúp một tay. Giúp ta ném hắn vào trong biển đi.”
Tiêu Hằng ngẩn người: “Tại sao?”
Diệp Phi Bằng hơi đau đầu nhưng vẫn kiềm lại tính tình giải thích: “Ngươi muốn để người còn lại đều biết, chúng ta lấy được di sản của Trúc Cơ tiên sư này sao? Vốn dĩ không có bao nhiêu đồ vật đáng giá, lại nhiều thêm mấy người chia, ngay cả rắm cũng vớt không được!”
Tiêu Hằng không khỏi nghiêm túc gật đầu.
Nhìn Diệp Phi Bằng có phần trầy trật kéo thi thể, hắn bèn tiến lên, nhẹ nhàng nâng thi thể lên.
“Sao sức lực ngươi lớn như vậy?” Diệp Phi Bằng không kiềm được kinh ngạc.
Tiêu Hằng cũng buồn bực nói: “Ta cũng không biết. Lúc trước sức lực của ta không lớn như vậy.”
Hai mắt Diệp Phi Bằng híp lại, cẩn thận quan sát quanh người Tiêu Hằng.
Dưới cảm ứng của hắn, rất nhiều linh khí tự động tràn vào trong cơ thể Tiêu Hằng.
Trong bất tri bất giác của Tiêu Hằng, cường hóa thân thể hắn, đề cao cảnh giới của hắn.
“Mịa nó, đây là thiên phú tu hành gì?” Diệp Phi Bằng không nhịn nổi đau xót trong lòng.
“Không sao, không sao. Thiên phú cao thì có sao? Ta còn là người sống lại đây.”
“Mục tiêu của ta là phải trở thành Hợp Đạo tiên tôn...”
Trong lòng không ngừng an ủi bản thân như vậy, Diệp Phi Bằng quay đầu, không nhìn Tiêu Hằng nữa.
Nhặt rất nhiều cục đá nhét vào trong quần áo.
Sau đó hai người hợp lực vứt thi thể vào trong biển.
Nhìn thi thể từ từ chìm xuống đáy biển, Diệp Phi Bằng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Tiêu Hằng lại om sòm: “Mập mạp, Trúc Cơ ngươi mới nói là có ý gì? Vừa nãy ngươi dùng loại ánh mắt kia nhìn ta, có phải đã nhìn ra gì không?”
“Sao ngươi bỗng nhiên biết nhiều thứ như vậy? Có phải ngươi có bí mật gì gạt bọn ta không?”
...
Diệp Phi Bằng bịt tai không nghe, giả vờ như không nghe thấy.
Đến trước mặt một đống chiến lợi phẩm, nói: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta chia nhau mấy thứ này thôi.”
Tiêu Hằng liếc mắt nhìn tạp vật đầy đất, lại quan sát Diệp Phi Bằng.
Đôi mắt xoay chuyển, nói: “Ngươi nói trước nói này đó đều là gì!”
Diệp Phi Bằng trợn trắng mắt với Tiêu Hằng, song vẫn kiểm kê từng món: “568 viên linh thạch hạ phẩm. Có ít còn hơn không.”
“Hình như là một món pháp khí phòng hộ? Nhưng đã tổn hại khá nhiều, miễn cưỡng còn có thể dùng, đáng không bao nhiêu tiền.”
“Phẩm tướng của trận đồ cũng không tệ. Nhưng đáng tiếc là mang tính chất phòng ngự.”
“Có thể bố trí trên phi chu. Tránh cho những dã thú trên đảo quấy rầy.”
Diệp Phi Bằng thuộc như lòng bàn tay nói.
Tiêu Hằng nhìn không chớp mắt, hắn chỉ vào ngọc thủ bạch cốt dư lại cuối cùng, hỏi: “Cái này thì sao?”
“Đây là...”
Diệp Phi Bằng cầm lên bạch cốt quan sát cẩn thận một hồi, không nhìn ra tên tuổi gì.
“Cái này ta không rõ lắm. Chỉ có điều, tu sĩ tên là Phàn Ly này bị hoàng đế Đại Ly chúng ta lừa rồi.”
“Đây chẳng phải dị bảo tương truyền từ xưa gì cả. Chỉ là thứ đồ trước đó không lâu vừa rơi xuống từ trên bầu trời mà thôi.”
“Quỷ mới biết có lợi ích gì.”
Diệp Phi Bằng cười mỉa giải thích.
“Trên bầu trời rơi xuống?” Tiêu Hằng phát ra tiếng kinh hô.