Sau đó lại có phần sùng bái nhìn Diệp Phi Bằng: “Mập mạp, sao ngươi cái gì cũng biết thế? Ta nhưng cho tới bây giờ không nghe nói những việc này.”
Diệp Phi Bằng bị ánh mắt của Tiêu Hằng nhìn mà hơi lâng lâng, không nhịn được dương dương tự đắc: “Chuyện ta biết còn nhiều lắm.”
Tiêu Hằng thấy vậy vội vàng nói: “Vậy ta lấy bạch cốt thủ này. Ngươi lợi hại như vậy cũng không biết công dụng của nó. Địa vị của nó nhất định rất lớn.”
Diệp Phi Bằng vội vàng nói: “Vậy ta chọn đống linh thạch này.”
“Được được!” Tiêu Hằng vỗ tay.
“Cái ô này cho tiểu muội, trận đồ này cho Trường Ngọc.”
Trong chốc lát đã chia cắt tang vật xong, Tiêu Hằng hài lòng gật đầu.
Diệp Phi Bằng thấy vậy bèn âm thầm đắc ý.
“Thiên phú cao thì sao. Nói cho cùng cũng không có ánh mắt đi trước của người sống lại như ta. Chọn những vật ngoài thân ấy thì có ích gì.”
“Linh thạch chính là độ cống hiến, có thể đổi công pháp.”
“Có đống linh thạch này, sau khi gia nhập Vạn Tiên Minh ta có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian làm nhiệm vụ lặt vặt. Sớm ngày đổi công pháp Luyện Khí.”
“Ở Tu Tiên giới này, công pháp mới là căn bản!”
Nhưng dù thế nào hắn cũng biết đạo lý im ỉm phát đại tài, chỉ tự đắc trong lòng, trên mặt không biểu hiện ra ngoài.
“Tốt, cứ quyết định như vậy. Không thể nuốt lời.” Diệp Phi Bằng vươn muốn ngoéo tay với Tiêu Hằng.
Song nghĩ lại, mình là người sống lại, không thể ấu trĩ như vậy.
Vì thế lại thu tay về.
“Đồ vật để bên chỗ ngươi trước, chờ qua một thời gian nữa an toàn rồi, sau khi chúng ta chính thức tu hành, ngươi lại giao cho ta.”
Tiêu Hằng gật đầu, thu hồi vật phẩm đầy đất vào trong nhẫn trữ vật.
“Đi về ngủ trước, động tác nhẹ tí, đừng để bị người khác phát hiện.” Diệp Phi Bằng nhỏ giọng nói, tiếp đó cùng Tiêu Hằng về lại trong phi chu.
Nặng nề thiếp đi.
Dưới ánh trăng, Lý Phàm vẫn luôn ẩn giấu thân hình, xem biểu hiện từ đầu tới cuối của hai người vào trong mắt âm thầm lắc đầu.
“Nói cho cùng cũng không phải người sống lại chân chính.”
“Chỉ là một hài đồng chín tuổi bị ta ép nhét một đống ‘ký ức kiếp trước’ còn xa mới được coi là hoàn mỹ vô khuyết mà thôi.”
“Diệp Phi Bằng trong giơ tay nhấc chân vẫn còn sót lại hành vi thói quen của hài tử.”
“Tâm tính cũng còn ngây thơ như hài tử.”
“Đều nói những chuyện trải qua có thể ảnh hưởng đến tính cách quyết định ở mức độ nhất định. Nhưng Vân Thủy Huyễn Mộng Công của ta còn xa chưa chân thật đến mức độ có thể thay đổi tính cách một người.”
“Nhưng ta cũng đã là tận lực thêu dệt ký ức mộng cảnh chân thật. Mấy ngày ở Ly giới, tâm thần ta đã hao tổn tương đối lớn.”
“Tiếc là một đời người từng trải qua rất nhiều chuyện.”
“Muốn bịa đặt nhân sinh chân thật từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, độ khó vẫn là quá lớn.”
Lý Phàm lại chợt nhớ tới lựa chọn thứ ba chưa từng dùng trong ‘Hoàn Chân’.
Giữ lại ký ức của một nhân viên quan hệ mật thiết với bản thân cũng có để nhân viên kế thừa ký ức này.
“Tệ đoan trong lựa chọn của ‘Hoàn Chân’ nằm ở chỗ không thể khống chế, không thể làm giả.”
“Có lẽ ‘Hoàn Chân’ kết hợp với Vân Thủy Huyễn Mộng Công là có thể thực hiện cốt truyện ta muốn, sống lại hoàn toàn chân thật.”
Lý Phàm vừa nghĩ vừa phi thân vào trong phi chu.
Làm cho mọi người hoàn toàn hôn mê.
Lấy ra ngọc thủ bạch cốt từ trong nhẫn trữ vật trong ngực Tiêu Hằng.
Gỡ xuống một khúc xương tay, lấy nó làm môi giới.
Sau đó bố trí nghi thức xung quanh hắn.
Lúc sau một ngón điểm nhẹ lên trán Tiêu Hằng, phát động Vân Thủy Huyễn Mộng.
Ngay sau đó liền nhìn thấy Tiêu Hằng như mộng du, từ trên mặt đất bò dậy.
Trong miệng thấp giọng mặc niệm.
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn!”
Một lực lượng không tên giáng xuống.
Ý thức của Tiêu Hằng nháy mắt xuất hiện trong Tiên Khiển cảnh thủ cốt Lý Phàm thuê.
Tiêu Hằng dụi mắt, mơ màng quan sát bốn phía.
Xung quanh truyền đến từng luồng khí tức âm u làm hắn vô thức cảm thấy không khoẻ.
Nơi xa, năm cây cột màu trắng cực kỳ bắt mắt kỳ quái xiêu vẹo đứng sừng sững, xuyên thẳng chân trời.
Tiêu Hằng nhìn xuống dưới chân, mặt đất cũng là loại chất liệu màu trắng này.
“Nơi này là...”
Tiêu Hằng có chút mê hoặc.
Hắn nhớ mình hẳn đang ở trên đảo không người nào đó mới đúng?
Lẽ nào là đang nằm mơ?
Tiêu Hằng theo bản năng dùng sức véo mình.
“Đau!”
Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến cho Tiêu Hằng tỉnh táo lại tức thì.
“Không phải mơ?”
Tiêu Hằng lập tức sợ hãi.
Run lập cập, nhìn xung quanh.
Nơi xa là hư không hắc ám vô tận, tràn ngập khí tức tang thương cổ xưa.
Mặt đất dưới chân năm cây trụ trắng nơi xa thành một thể.
Lẻ loi trôi nổi trong không gian này.
Tiêu Hằng bỗng cảm thấy nơi này hơi quen mắt, dường như từng nhìn thấy ở đâu đó.
Nhìn kỹ một hồi, trong đầu hắn bất chợt hiện lên một hình ảnh.
Đủ loại chi tiết, càng nhìn càng giống.
Tiêu Hằng lập tức kinh hãi ngã nhào trên mặt đất, cả người run rẩy.
“Đây là... ngọc thủ bạch cốt?”
Chuyện quỷ dị như vậy vượt ngoài phạm vi nhận thức của Tiêu Hằng.
Sợ hãi chỉ trong thoáng chốc chiếm cứ tâm linh của hắn, khiến hắn vô thức cuộn người lại như đà điểu, vùi đầu vào trong ngực.
Chỉ có điều nói cho cùng nghé con mới sinh không sợ cọp.
Qua hồi lâu, thấy trong không gian này vẫn không có động tĩnh gì khác.
Sự tò mò trong lòng Tiêu Hằng dần áp đảo sợ hãi.
Hắn bò dậy, cẩn thận dè dặt thăm dò không gian này.
Khu vực xương bàn tay tại chỗ hiện tại tương đối trống trải, không cần lo trượt chân rơi xuống trong hư không vô tận.
Nơi này phần lớn đều là những đống đổ nát thê lương, giống như đã từng xảy ra một trận chiến đấu cực kỳ kịch liệt, phá huỷ tất cả kiến trúc.