Xuyên qua trong phế tích, một lúc lâu sau, một loại đồ vật hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Hằng.
Một thanh trường kiếm sứt mẻ cắm thẳng trên mặt đất.
Trên thân kiếm tràn đầy vết máu màu đỏ sậm.
Mà chờ Tiêu Hằng đi vào hắn mới phát hiện, thanh trường kiếm này đầu tiên là xuyên qua cái đầu lâu, sau đó mới cắm trên mặt đất.
“Nơi này không biết đã tồn tại bao lâu. Thanh kiếm này có thể bảo tồn lâu như vậy mà vẫn hư hao bao nhiêu. Nhất định là bảo bối ghê gớm nhỉ?” Tiêu Hằng nghĩ như vậy, chầm chậm đi lên.
Hai tay nắm lấy thân kiếm, bỗng nhiên dùng sức.
Rút kiếm ra.
Nhưng mà, Tiêu Hằng vui mừng còn chưa kịp đánh giá bảo bối vừa đến tay, mặt đất dưới chân bất thình lình chấn động kịch liệt.
“Vạn Tiên Minh đê tiện!”
Đầu lâu bị trường kiếm đâm xuyên lúc này vậy mà phát ra hét lên giận dữ, phóng lên cao.
Tiêu Hằng nháy mắt lại bị một màn này doạ sợ tới mức ngã trên mặt đất.
Trường kiếm trong tay “loảng xoảng” một tiếng, cũng theo đó rơi xuống đất.
Đầu lâu dường như bị tiếng vang hấp dẫn lực chú ý, một luồng quang mang đen nhánh từ trong hốc mắt tối om bắn ra đập vào thân kiếm.
“Ầm!”
Trường kiếm hôi phi yên diệt trong một trận nổ mạnh.
Mà Tiêu Hằng thì trong khoảnh khắc tia sáng bắn ra vô thức nhảy lên, né tránh nổ mạnh.
Song cũng kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh.
“Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!” Tiêu Hằng trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu. Vừa dập đầu vừa hô to, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đầu lâu, dự định thấy tình thế không ổn lại trực tiếp chạy trốn.
Dường như tiếng hô của Tiêu Hằng nổi lên hiệu quả.
Âm thanh của đầu lâu trở nên hơi nghi hoặc: “Ấy? Không phải Vạn Tiên Minh? Nhóc con nơi nào tới?”
Sau đó đầu lâu bay lên trên cao, tuần tra một vòng.
Sau một lúc lâu mới trở lại tại chỗ, buồn bã mất mát nói: “Thì ra đã qua lâu như vậy...”
Tiêu Hằng thấy đầu lâu này hình như không có địch ý, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thử dò hỏi: “Tiền bối, đây là nơi nào? Có thể thả ta về không?”
Đầu lâu cười khẩy: “Nhóc con ngươi cũng thật kỳ lạ, nếu đã có thể vào nơi này còn không biết đây là nơi nào? Lại còn tới hỏi ta?”
Tiêu Hằng có chút vô tội: “Tiền bối, ta không có nói sai. Ta thật sự không biết đây là đâu hết!”
“Hừ!”
Đầu lâu tràn đầy không tin, nhanh chóng bay tới gần, không ngừng bay vòng rất nhiều vòng.
Dùng hốc mắt đen sì của hắn cẩn thận đánh giá.
“Hửm? Không có dấu vết nghi thức, ngươi vào bằng cách nào?” Hồi lâu sau, dường như phát hiện cái gì, đầu lâu kinh nghi bất định nói.
“Hả?” Tiêu Hằng bị lời này hỏi chẳng hiểu ra sao.
Song rất nhanh hắn đã kịp phản ứng: “Xương tay! Ta có một khúc xương tay giống nơi này y đúc!”
“Tiền bối, nơi này là ở trong xương tay phải không?”
“Xương tay?”
Đầu lâu bừng tỉnh: “Thì ra là vậy.”
“Nhóc con, ngươi không phải người Huyền Hoàng giới nhỉ?” Đầu lâu hỏi.
“Huyền Hoàng giới? Đó là cái gì?” Tiêu Hằng có phần không rõ nguyên do.
“Ha ha, chính là Tu Tiên giới như lời bình thường. Nhóc con, thế giới chỗ ngươi có truyền thuyết về tu tiên giả không?”
Vẻ mặt Tiêu Hằng quái lạ, suy nghĩ, vẫn thành thật nói rõ: “Không giấu gì tiền bối. Chỗ ta vốn ở tên là Đại Ly triều. Nhưng không lâu trước đó, ta còn có mấy người ở quê nhà được một tiền bối tu tiên giả đưa tới trong Tu Tiên giới.”
“Cái gì?” Đầu lâu giống như có chút khiếp sợ, vội vàng dò hỏi: “Bản thể của ngươi lúc này đang ở trong Tu Tiên giới? Vậy xung quanh ngươi có hay tu tiên giả của Vạn Tiên Minh không?”
Tiêu Hằng lắc đầu: “Vị tu tiên giả mang bọn ta rời Đại Ly hình như đã gặp phải một của tu sĩ Vạn Tiên Minh. Nói là phạm vào tội phản giới gì đó, sau đó hai bên liền đánh nhau, bọn ta nhân cơ hội chạy trốn tới trên một hoang đảo.”
“Vị tiền bối tu tiên giả ấy tuy lúc sau tìm được bọn ta nhưng lại bất hạnh vẫn lạc.”
“Hừ, Vạn Tiên Minh thật là làm nhiều việc ác. Chỉ là giúp người phàm trở về Tu Tiên giới thôi vậy mà lại bị chụp mũ phản giới. Thật đúng là muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!” Đầu lâu cực kỳ phẫn nộ và khinh thường nói.
“Nhóc con, ngươi phải nhớ, tuyệt đối đừng để tu sĩ Vạn Tiên Minh phát hiện xương tay bạch ngọc trên người ngươi.”
“Nếu không, ngươi ắt có nguy hiểm đến tính mạng!”
Đầu lâu dặn dò nói.
“Tại sao lại như vậy?” Tiêu Hằng trợn lớn hai mắt.
“Chuyện này liên quan đến một tồn tại vĩ đại và ân oán của Vạn Tiên Minh.” Đầu lâu thở dài, sau đó kể lại một đoạn chuyện cũ cho Tiêu Hằng.
Rất lâu rất lâu trước kia, một vị Chân Tiên buông xuống Huyền Hoàng giới.
Hắn từ ái nhân đức, lòng hướng về chúng sinh thiên hạ.
Hắn biết cái khó của tu hành, cái khổ của tu tiên, vì vậy không ngại vất vả giảng giải truyền thụ đạo lý tu hành cho các tu tiên giả trong thiên hạ.
Rất nhiều người tu hành chịu ân huệ của hắn, thực lực tiến bộ vượt bậc.
Tu Tiên giới cũng bởi vậy nghênh đón một khoảng thời gian cực kỳ phồn vinh hưng thịnh.
Nhưng lúc thời gian Chân Tiên ở hạ giới đã đạt tới cực hạn, sắp trở về Tiên giới.
Lại bị một nhóm tu tiên giả liên thủ tập kích.
Đám người này tu vi cao thâm, dũng mãnh không sợ chết.
Còn trực tiếp đánh nát thông đạo nối liền Tiên giới và Huyền Hoàng giới, khiến Chân Tiên không còn chỗ để trốn.
Dưới tiêu hao luân phiên không ngừng nghỉ, thương thế của Chân Tiên càng ngày càng nặng.
Cuối cùng vẫn phải vẫn lạc trong Huyền Hoàng giới.
Tuy Chân Tiên đã bỏ mình nhưng chấp niệm không tiêu tan.
Trước khi vẫn lạc, cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Huyền Hoàng giới.