Tất cả cảnh tượng sự vật trong thế giới đều bị hắn ghi nhớ. Sau đó chấp niệm của Chân Tiên rất lâu không tiêu tan, trải qua ngàn năm diễn hóa đã hình thành một thế giới ý thức khổng lồ.
Vẫn Tiên giới.
Mà nhóm tu sĩ tập kích Chân Tiên năm đó chính là Vạn Tiên Minh ban sơ.
...
Lượng tin tức trong câu chuyện này quá lớn, Tiêu Hằng tốn rất lâu mới tiêu hóa xong.
“Tiền bối, tại sao Vạn Tiên Minh muốn tập kích Chân Tiên?” Tiêu Hằng hỏi.
“Tại sao? Tự nhiên là vì một chữ lợi! Chân Tiên đến từ thượng giới, tiên pháp tiên khí trên người vô số kể.”
“Tùy tiện lấy được một món đều là một hồi đại tạo hóa.”
“Liền nói căn cơ lập minh Vạn Tiên Minh hiện giờ, Thiên Huyền Kính chính là tiên khí Chân Tiên tùy thân mang theo ngày trước.”
“Có diệu dụng vô cùng.”
Trong giọng nói của đầu lâu tràn đầy oán hận đối với Vạn Tiên Minh, giải thích.
Lúc sau lại giới thiệu với Tiêu Hằng chỗ huyền diệu của Thiên Huyền Kính.
Tiêu Hằng nào từng được nghe về bảo bối bậc này, hai mắt sáng lên.
Sau đó không kiềm nổi hung hăng nói: “Vạn Tiên Minh thật sự quá đê tiện rồi!”
Một lát sau, Tiêu Hằng lại hỏi: “Vậy tiền bối ngươi lại là ai? Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Đầu lâu trầm mặc hồi lâu như đang rơi vào trong hồi ức.
Sau đó mới chầm chậm nói: “Không phải tất cả tu tiên giả đều phát rồ như Vạn Tiên Minh lúc trước.”
“Còn có rất nhiều tu sĩ, bọn họ chịu ân huệ của Chân Tiên, cực kỳ cảm kích và kính nể Chân Tiên.”
“Sau khi nghe được tin tức Chân Tiên bị Vạn Tiên Minh tập kích, bọn họ cực kỳ bi thương, thề phải báo thù vì Chân Tiên.”
“Bọn họ tự phát hợp thành tổ chức ‘Phục Tiên’ chống đối Vạn Tiên Minh.”
“Tiếc là Vạn Tiên Minh thế lớn, Phục Tiên xa không thể bằng.”
“Trải qua hơn ngàn năm tiêu diệt, nhân số của Phục Tiên càng ngày càng ít. Hiện nay chỉ còn lại một mình ta sống tạm trên đời.”
Trong lời nói của đầu lâu chất chứa khí tức bi tráng vô tận.
Tiêu Hằng tinh thần trọng nghĩa cực mạnh không khỏi bị cảm nhiễm, hốc mắt ửng đỏ.
“Tiền bối...” Hắn muốn an ủi vài câu lại bị đầu lâu cắt ngang.
“Ha ha, lão phu còn không cần nhóc con ngươi thương hại!”
“Trước đó lão phu chỉ còn lại ý thức, sống tạm trong kẽ nứt Vẫn Tiên cảnh này, Phục Tiên rốt cuộc không người nối nghiệp.”
“Không nghĩ tới trời không tuyệt ‘Phục Tiên’ ta, đưa ngươi đến trước mặt lão phu!” Trong hốc mắt của đầu lâu bắn ra một luồng u quang bao phủ Tiêu Hằng.
“Nhóc con ngươi chính là kỳ tài tu hành ngàn năm khó gặp. Gia nhập ‘Phục Tiên’ bọn ta, tiếp nhận đại kỳ chống lại Vạn Tiên Minh thật sự là không thể tốt hơn!”
Nói xong, Tiêu Hằng bèn phát hiện được một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện trên tay mình.
Đồng thời trong đầu bản thân nháy mắt nhiều ra rất nhiều tin tức.
Phần lớn đều là một số thường thức cần khi tu hành, thậm chí còn bao gồm một môn công pháp tên là ‘Định Hải Thần Kiếm’.
Đầu lâu thu hồi u quang, chậm rãi nói: “Ta đã truyền thụ hết những tri thức tu hành tiền kỳ cho ngươi, đủ để ngươi an ổn tu luyện đến Kim Đan kỳ.”
“Song ngươi phải nhớ, nhất định phải cẩn thận che giấu chính mình, đừng để bại lộ. Trường Sinh thiên tôn của Vạn Tiên Minh tu vi sâu không lường được. Mấy ngàn năm qua đi, e rằng thực lực đã mạnh đến mức không dưới Chân Tiên năm đó.”
Vẻ mặt Tiêu Hằng nghiêm túc. Nhưng ngay sau đó lại hơi xấu hổ hỏi: “Tiền bối, ta nhỏ tuổi như vậy, lại lẻ loi một mình, bảo ta đi chống lại Vạn Tiên Minh. Có phải có chút...”
Đầu lâu nổi giận nói: “Ngu dốt! Ngươi có thể chiêu người mà! Nếu gặp được đồng bạn nào có thiên phú không tệ đều có thể kéo bọn họ gia nhập ‘Phục Tiên’ chúng ta. Phục Tiên chúng ta yên lặng mấy ngàn năm, đúng là thời điểm cần bơm máu mới.”
“Chỉ là nhất định phải bảo đảm đối phương là người tin được, không thể lẫn vào gian tế của Vạn Tiên Minh.”
Tiêu Hằng nghe vậy có phần ngạc nhiên lẫn mừng rỡ nói: “Vậy thì thật tốt quá!”
Đầu lâu còn nói thêm: “Vì truyền công cho ngươi, ta đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Sắp rơi vào ngủ say.”
“Thời gian sau này, chuyện của ‘Phục Tiên’ giao lại cho ngươi.”
“Nếu có thành viên mới gia nhập, có thể dẫn bọn họ đến chỗ xương ngón giữa.”
“Nơi đó có một tế đàn là dị bảo của ‘Phục Tiên’ chúng ta. Có thể thông qua cầu nguyện thu hoạch công pháp và vật phẩm.”
“Nhưng tế đàn có linh, chỉ sẽ đáp lại yêu cầu hợp lý. Cụ thể chờ lúc ngươi dùng đến sẽ biết.”
Âm thanh của đầu lâu càng lúc càng yếu ớt, nhưng vẫn không ngừng dặn dò những việc cần chú ý.
“Tiền bối, ngươi phải ngủ say bao lâu mới có thể tỉnh lại?” Tiêu Hằng quan tâm hỏi.
“Ha ha, chuyện này thì không nói chắc được. Ta vốn là người đã chết, chẳng qua cũng chỉ là dựa vào một sợi chấp niệm mới có thể tồn tại.”
“Có thể một hai năm là sẽ tỉnh lại, lại có thể cuối cùng sẽ không tỉnh lại nữa.”
“Nhưng mà nếu ngươi có tâm. Sau này có năng lực rồi có thể thay ta thu thập kỳ vật Trúc Cơ tu sĩ phân ra sau khi chết. Thứ này đã mất đi kỳ thiên địa, vô dụng với người khác. Nhưng lại có thể giúp ta sống lại.”
Đầu lâu chậm rãi nói.
Tiêu Hằng liên tục gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
“Nhớ kỹ, còn có một điểm. Nếu cảm ứng được khí tức của ta hoàn toàn biến mất, vậy có nghĩa rằng nơi này rất có thể đã bại lộ. Lập tức tiêu hủy xương tay, đừng bao giờ tới chỗ này nữa.” Đầu lâu lại dặn dò nói.
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Đầu lâu dường như đã suy yếu đến cực điểm, không thể chống đỡ được nữa.
“Tiền bối!” Lúc đầu lâu sắp hoàn toàn rơi vào ngủ say, Tiêu Hằng do dự một lát vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Ngươi còn chưa nói cho ta tên của ngươi mà?”