Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 300 - Chương 300. Hư Cấu Chuyện Xưa Của Chân Tiên (3)

Chương 300. Hư cấu chuyện xưa của Chân Tiên (3) Chương 300. Hư cấu chuyện xưa của Chân Tiên (3)

“...Hiện tại ngươi còn chưa xứng biết tên ta. Chờ sau này ngươi thật sự có thể gánh nổi gánh nặng Phục Tiên sẽ tự biết.”

Lời này vừa dứt, đầu lâu liền hư ảo một trận, biến mất trong bóng tối.

“Tiền bối? Tiền bối?” Tiêu Hằng kêu mấy tiếng cũng không có người trả lời.

Tiếc nuối thở dài, nhìn khu vực trống rỗng xung quanh, Tiêu Hằng lấy ra một chiếc vòng cổ màu bạc từ trong nhẫn trữ vật.

Dựa theo phương pháp tiền bối truyền thụ, tâm sinh cảm ứng, vòng cổ màu bạc phát ra một trận quang hoa.

Sau đó trước mắt Tiêu Hằng tối sầm, một lúc sau hắn đã lần nữa về lại trong phi chu trên hoang đảo.

Đồng bạn xung quanh vẫn đang ngủ say, những gì xảy ra vừa rồi hệt như là một giấc mơ.

Nhưng chiếc nhẫn nhiều ra trong tay và vòng cổ treo trước ngực mình.

Nhắc nhở Tiêu Hằng đây không phải là mơ.

Tiêu Hằng tuổi nhỏ đã phải tiếp nhận gánh nặng tuổi nhỏ không nên tiếp nhận.

Tâm thần đều mệt, không bao lâu sau, hắn bèn nặng nề thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, hắn lại thức dậy sớm hơn mọi người.

Một mình đến bên bờ biển, nhớ lại công pháp đầu lâu tiền bối truyền thụ, nhắm mắt cảm ứng linh khí bốn phía, lặng yên tu luyện.

Non nửa ngày sau, sau khi Diệp Phi Bằng tỉnh lại không tìm thấy tung tích Tiêu Hằng, phát giác được dao động linh khí bờ biển thì đi tới.

Hắn nhìn Tiêu Hằng đang nhắm mắt đả tọa, mới đầu còn không nhận thấy được gì.

Chờ khi hắn đến gần, Tiêu Hằng đột nhiên mở mắt, một thanh thủy kiếm màu lam nhạt ẩn ẩn thành hình bất thình lình xuất hiện.

Bảo vệ trước mặt Tiêu Hằng, mũi kiếm chỉ thẳng vào Diệp Phi Bằng, sau đó muốn phát động công kích chí mạng.

Diệp Phi Bằng tức thì như nhìn thấy quỷ, lảo đảo ngã nhào xuống đất.

Dùng tay chỉ vào Tiêu Hằng, thân hình run rẩy, hồi lâu không thể nói ra một câu.

“Chuyện gì vậy? Tình huống gì đang xảy ra thế này!”

Trông thấy Tiêu Hằng trong tình cảnh này, Diệp Phi Bằng cảm thấy vô cùng chấn động.

Người đã “sống lại một kiếp” như hắn đương nhiên biết rõ chuôi thủy kiếm này chỉ có thể ngưng tụ sau khi tu hành một công pháp nào đó.

Nhưng làm sao mà điều này có thể xảy ra được?

Tiểu tử này vừa mới tiếp xúc với Tu Tiên giới, chuyện gì cũng không biết.

Làm sao có thể luyện thành một loại công pháp nào đó chỉ sau một đêm?

Chẳng lẽ thiên tư của hắn thực sự mạnh mẽ đến mức có thể tạo ra công pháp của riêng mình từ con số không?

Hay là…

Hắn bị đoạt xá rồi?

Trong đầu Diệp Phi Bằng không khỏi lóe lên ý nghĩ này.

Nhìn khí chất của Tiêu Hằng đại biến, Diệp Phi Bằng càng nhìn càng cảm thấy chính là hắn bị đoạt xá rồi.

Diệp Phi Bằng lộ ra nụ cười khó coi, hắn giãy dụa đứng dậy và chuẩn bị trốn về phi thuyền.

“Tên mập! Ngươi chạy làm gì?” Tiêu Hằng vừa tỉnh lại từ trong tu luyện, nhìn thấy bóng lưng chật vật của Diệp Phi Bằng thì có chút không hiểu, hắn hô to.

Khi nghe được giọng nói quen thuộc này, Diệp Phi Bằng không khỏi dừng bước chân.

Hắn quay đầu nhìn Tiêu Hằng một cách nghi ngờ: “Ngươi không bị đoạt xá ư?”

Tiêu Hằng tức giận nói: “Ngươi mới bị đoạt xá đó!”

“Làm sao ngươi biết cái gì là đoạt xá!”

“Làm sao ngươi biết cái gì là đoạt xá!”

Hai người đồng thanh nói, người này vừa nói vừa chỉ vào mặt người kia.

“Rốt cuộc trên người người có bí mật gì vậy?”

“Rốt cuộc trên người người có bí mật gì vậy?”

Hai người lạnh lùng giằng co một lúc, sau đó người có thực lực yếu hơn rất nhiều là Diệp Phi Bằng đành phải nhượng bộ.

“Hừ, ta nói trước vậy. Điều này cũng không phải chuyện gì ghê gớm nhưng ngươi phải giữ bí mật cho ta.” Diệp Phi Bằng chớp mắt và nói.

“Được!” Tiêu Hằng gật đầu đồng ý.

“Điều đó không phải là một bí mật kinh thiên động địa gì. Ngươi đã từng nghe qua về việc ngươi vừa sinh ra thì đã có tri thức chưa?” Diệp Phi Bằng liếc nhìn Tiêu Hằng, “Ngay khi ta vừa sinh ra thì trong đầu tự nhiên đã tồn tại rất nhiều tri thức, chỉ là trước đó ta còn quá nhỏ nên không hiểu được những thứ đó là gì.”

“Nhưng khi dần dần lớn lên thì cuối cùng ta cũng đã nhận ra rằng đó đều là những tri thức kia đều có liên quan đến tu hành.”

“Xong rồi, ta đã nói xong rồi. Ngươi nhanh nói chuyện của ngươi đi?”

“Làm sao mà chỉ trong vòng một đêm, ngươi đã thay đổi nhiều đến như vậy?”

Diệp Phi Bằng nhanh chóng hỏi.

“Hóa ra ngươi không phải là gián điệp của Vạn Tiện Minh!” Tiêu Hằng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, hắn không thể dễ dàng tin vào điều đó.

“Phòng nhân chi tâm bất khả hữu. Tiền bối nói rằng ‘Phục Tiên’ chúng ta hiện tại đang ở trong tình thế khó khăn và rất nhiều thủ đoạn cấm chế đã mất đi.”

“Cho nên chúng ta mượn dùng khế thư từ Ngũ Lão hội để bảo đảm cho sự phát triển an toàn của bản thân thì không có gì mất mặt cả.”

Nghĩ như vậy, hắn lấy một khế thư kim sắc từ trong nhẫn trữ vật ra đưa cho Diệp Phi Bằng.

“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết sau khi ngươi ký vào khế thư này.”

“Khế thư? Tiểu tử này lấy thứ này ở đâu ra vậy? Ta nhớ thứ này không hề rẻ chút nào?”

Diệp Phi Bằng rất ngạc nhiên, hắn cầm lấy tờ giấy và đọc kỹ.

“Bản nhân tự nguyện gia nhập ‘Phục Tiên’.”

“Không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào về tổ chức này cho người ngoài.”

“Không được gây ra hành vi tổn thương đến các thành viên trong tổ chức.”

“…”

Đây là khế thư có điều kiện một chiều, có điều những ràng buộc không quá khắc nghiệt.

Diệp Phi Bằng đọc kỹ khế thư vài lần, suy nghĩ một lúc rồi viết tên mình lên đó.

Sau khi Diệp Phi Bằng cảm nhận được kim quang đang nhập thể thì liền nói: “Rồi sao, giờ ngươi có thể nói rồi chứ!”

Bình Luận (0)
Comment