Tiêu Thiên rất cao hứng khi thấy vào ngày thứ hai Phục Tiên xuất hiện trở lại trên thế gian đã có thêm một thành viên mới.
“Tiền bối nói rằng nếu có bạn bè có thiên phú giỏi thì có thể tuyển vào Phục Tiên của chúng ta. Tên mập ngươi vừa sinh ra đã có tri thức thì chắc thiên phú cũng khá giỏi nhỉ.”
Thế là, trong một đêm Tiêu Hằng đã kể cho Diệp Phi Bằng chính xác những gì đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Diệp Phi Bằng là không thể tin được.
Hắn chưa bao giờ nghe nói đến tổ chức Phục Tiên.
Chỉ cần gia nhập tổ chức thì sẽ được tặng công pháp miễn phí ư? Trên đời này sao lại có chuyện tốt như thế chứ?
“Có phải ngươi bị người ta lừa rồi không?” Diệp Phi Bằng không khỏi hỏi lại.
Tiêu Hằng trợn mắt nhìn Diệp Phi Bằng: “Chúng ta vừa mới bước vào Tu Tiên giới, nghèo rách mồng tơi thì có gì đáng để người ta lừa gạt hả?”
“Nếu ngươi không tin thì đi theo ta.”
Tiêu Hằng lấy ra một sợi dây chuyền, tiếp đó hắn lấy một ngọc thủ bạch cốt từ trong nhẫn trữ vật ra rồi nhẹ nhàng bẻ gãy ngón trỏ.
Tiêu Hằng đưa sợi dây chuyền và xương ngón tay cho Diệp Phi Bằng rồi nói: “Ngươi hãy mang xương ngón tay này ở bên người để kích hoạt trận pháp bên trong dây chuyền.”
Diệp Phi Bằng có chút do dự nhưng vẫn làm theo lời Tiêu Hằng.
Sau một lát, ánh sáng xung quanh biến đổi.
Ý thức của Diệp Phi Bằng cũng đã đến được bên trong Tiền Khiển cảnh bạch cốt.
Cảnh tượng mênh mông cổ xưa, năm ngón tay hướng lên trời khiến cho Diệp Phi Bằng, một “người trùng sinh” chỉ đạt đến tu vi Luyện Khí kỳ ở kiếp trước chấn động trong lòng.
“Thế nào, ta không hề lừa gạt ngươi?” Tiêu Hằng có chút đắc ý.
“Chân Tiên vẫn lạc, nhất niệm sinh thế giới. Cảnh tượng như ảo như thật…” Diệp Phi Bằng tự nhéo mình, nỗi kinh hãi trong lòng hắn dâng lên như sóng biển không ngừng vỗ vào bờ.
Đột nhiên, hắn như sực nhớ ra điều gì đó liền chạy vội về chỗ bí cảnh trong xương ngón giữa.
“Ngươi đi chậm một chút, ngươi còn chưa bay được, cẩn thận kẻo rơi xuống dưới!” Tiêu Hằng thấy thế lập tức hét lên.
“Ngu xuẩn, đây rõ ràng là không gian ý thức, rơi xuống cũng sẽ không chết.” Diệp Phi Bằng nghĩ thầm, hắn không để ý đến Tiêu Hằng mà trèo lên trên dọc theo xương ngón tay.
Chẳng mấy chốc hắn đã trèo lên đến đầu ngón tay.
Một tế đàn với kiểu dáng cổ xưa và đơn giản thình lình hiện ra.
“Nếu như những gì tiểu tử kia nói là sự thật…”
“Công pháp, công pháp, ta muốn công pháp.” Diệp Phi Bằng thành tâm cầu nguyện.
Tế đàn không phản ứng một hồi lâu.
Lúc này, Tiêu Hằng mới rề rà leo đến nơi.
“Ngươi làm như vậy cũng vô ích thôi! Nếu muốn thứ gì thì ngươi phải hét to lên!” Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Phi Bằng, Tiêu Hằng vội vàng giải thích.
“Cái thằng nhãi nhà ngươi, nãy giờ không chịu nói sớm, nếu không phải đánh không lại ngươi thì ta sớm đã tẩn ngươi một trận nhừ đòn rồi…” Trong lòng Diệp Phi Bằng ấm ức.
Tuy nhiên, công pháp đang ở phía trước, hắn tạm thời không so đo với Tiêu Hằng.
Diệp Phi Bằng đứng giữa tế đàn hét lớn: “Công pháp! Ta muốn công pháp!”
Như thể nghe thấy giọng nói của Diệp Phi Bằng, tế đàn lập tức phát ra một ánh sáng trắng.
Sau đó, hào quang dần nhạt đi.
Nhịp tim của Diệp Phi Bằng cũng theo đó mà ngừng đập.
Thời gian dường như đã dừng lại.
Chỉ một khoảnh khắc trôi qua mà hắn tưởng chừng như là đã lâu lắm rồi.
Ở giữa tế đàn đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng.
Sau một lúc, hào quang tiêu tan.
Một viên ngọc giản lặng lẽ lơ lửng trong không trung.
Diệp Phi Bằng vội vàng cầm lấy viên ngọc giản và đọc kỹ nội dung trong đó.
“Thương Hải Du Long Công, công pháp Trúc Cơ kỳ…”
“Ta vậy mà lại thực sự có được công pháp Trúc Cơ kỳ rồi ư!”
Giọng nói của Diệp Phi Bằng trở nên run rẩy, đôi mắt hắn đỏ hoe.
Kiếp trước, hắn vất vả làm công nhiều năm nhưng không tích lũy đủ độ cống hiến để mua được công pháp Trúc Cơ kỳ.
Ai mà ngờ được rằng hắn ở kiếp này lại được tặng không!
“Tốt, tốt!”
Diệp Phi Bằng biết rất rõ công pháp trình độ này trân quý như thế nào, lúc này hắn đã kích động đến mức không nói nên lời.
Trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ.
“Vạn Tiên Minh gặp phải quỷ rồi!”
“Có tổ chức thần bí khó lường này miễn phí cung cấp công pháp…”
“Cộng thêm cảm giác tiên tri của ta…”
“Kiếp này, Hợp Đạo kỳ có hy vọng rồi!”
Bên trong Tiên Khiển cnahr cốt thủ chỉ có Lý Phàm nắm quyền hạn cao nhất, hắn nhìn thấy Diệp Phi Bằng kích động không thôi cùng với Tiêu Hằng đang rất cao hứng thì âm thầm gật đầu.
“Ta diễn kịch với đám tiểu tử này lâu như vậy, cuối cùng cũng đến thời khắc then chốt.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ta có thể ngồi thu hồi báo đầu tư mà không cần phải làm gì cả.”
Vì để làm cho những lời nói dối mà mình bịa đặt giống thật nhất có thể mà Lý Phàm đã nhọc lòng và hao tổn không ít của cải.
Bao quát và cũng không giới hạn: Dung hợp dây chuyền trận pháp thông tấn với trận pháp cố hóa nghi thức.
Trận pháp truyền thâu thông tấn được ngụy trang thành tế đàn.
Một khôi lỗi trong bộ tu vi Trúc Cơ kỳ.
Một viên đá huyễn tượng giả mạo hình ảnh một tu sĩ đã vẫn lạc.
V.v.
Sở dĩ Lý Phàm phải tốn công tốn sức để thuê người cải tạo lại thế giới này thành tiên khiển cảnh, rồi lại phải bịa đặt những chuyện xưa không có thật của Chân tiên.
Tất nhiên là có lý do của hắn.
Thứ nhất, nếu hắn trực tiếp lấy thân phận tu sĩ để cung cấp công pháp thì lúc đầu sẽ ổn nhưng những thiên kiêu còn trẻ sẽ không có nhiều ý tưởng.