Nhưng khi bọn họ dần lớn lên và hiểu được giá trị quý giá của các công pháp thì sẽ khó tránh khỏi lo lắng trong lòng và hoài nghi rằng có thể có âm mưu nào đó ở đằng sau. Mà một khi trong lòng bọn họ đã nảy sinh nghi ngờ thì sẽ rất dễ gặp nhiều khó khăn trắc trở trong cuộc đời.
Mà khi hắn ngụy trang thành một tu sĩ Thượng cổ sắp vẫn lạc, đồng thời tặng những công pháp cất giấu cho các thiên kiêu có duyên gặp gỡ với hắn.
Thì sẽ không có nỗi lo lắng như vậy nữa.
Thứ hai, sau khi hắn thành lập tổ chức ‘Phục Tiên’ thì hắn sẽ trở thành chưởng quỹ và có thể vung tay tùy thích.
Hắn sẽ không cần đích thân vất vả đi tìm kiếm những người có thiên phú siêu việt để tiến hành đầu tư nữa.
Những người được gọi là thiên tài sẽ thu hút lẫn nhau.
Sau khi nhóm thiên kiêu như Tiêu Hằng, Tô tiểu muội trưởng thành và trong quá trình bọn họ trải qua cuộc sống rất có thể sẽ gặp được một vài đồng bạn có thiên phú không kém bản thân.
Tổ chức Phục Tiên sẽ ngày càng có nhiều thành viên mà không cần Lý Phàm phải lo lắng.
Sau khi nuôi dưỡng những thiên kiêu trong khi bản thân yên tâm tu hành thì hắn có thể hưởng thụ hồi báo đầu tư do Phục Tiên khuếch trương mang lại.
Thật sự là tuyệt diệu đến không thể tả.
Thứ ba, một tổ chức như ‘Phục Tiên’ có bối cảnh thù địch với Vạn Tiên Minh, đương nhiên sẽ tạo ra một tầng áp lực cho đám người Tiêu Hằng.
Mà có áp lực thì mới có động lực.
Chỉ bằng cách này, thiên phú tu hành của bọn họ mới có thể bị ép tới cực hạn.
Lý Phàm mới có thể thu hồi chi phí đầu tư nhanh hơn.
Lý Phàm còn nhớ rất rõ, trước đó Tiêu Hằng dưới tình huống không hề có chút áp lực nào mà hơn mười năm cũng không thể loại trừ được chướng khí thể nội.
Nhưng ở kiếp này, dưới áp lực lưu lạc trên đảo hoang và “gánh nặng trách nhiệm báo thù” nên một ngày sau khi có được công pháp “Định Hải Thần Kiếm” hắn đã bắt đầu tự mình tu hành rồi.
Chênh lệch trong đó quá lớn.
Về phần tổ chức ‘Phục Tiên’ nho nhỏ này có thể thu hút được sự chú ý của Vạn Tiên Minh hay không…
Khi Lý Phàm ngụy trang thành một đầu lâu thì đã thông báo với Tiêu Hằng.
Vạn Tiên Minh rất hùng mạnh cho nên hiện tại hắn nên chủ yếu tập trung vào việc phát triển thực lực của chính mình.
Lý Phàm nhắc nhở hắn đừng xung đột trực tiếp với Vạn Tiên Minh trước khi đạt đến Nguyên Anh kỳ.
Cho dù Tiêu Hằng có tài năng đến đâu thì cũng phải mất rất lâu nữa mới có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Chỉ sợ kiếp này Lý Phàm cũng không nhìn thấy được rồi.
Nói tóm lại, hạt giống đã gieo xuống. Bây giờ hắn chỉ cần chậm rãi đợi những thiên kiêu kia trưởng thành và tự mình gặt hái thành quả là được.
Sau hai tháng bận rộn, lúc Lý Phàm trở lại đảo Vạn Tiên thì thời gian đã trôi qua mười năm Miêu Định.
Tuy tu hành Tọa Sơn Quyết có thể ‘Tọa hưởng kỳ thành’ nhưng Lý Phàm cũng không phải loại người đặt hết hy vọng của mình lên người khác.
Việc tự thân tu hành cũng không thể bị tụt lại.
Lý Phàm luôn cần cù vất vả bế quan tu luyện trải qua mười năm Miêu Định.
Trạng thái khải linh không ngừng một khắc nào, chỉ trong một năm mà đã tương đương với hai mươi năm khổ tu của của một tu sĩ bình thường.
Mà trong ngày này, một cỗ tu vi phản hồi khá phong phú đột nhiên xuất hiện trong đan điền của Lý Phàm.
Khiến hắn bừng tỉnh trong lúc tu luyện.
Số lượng tu vi này tương đương với ba bốn năm khổ luyện ở trạng thái bình thường của hắn.
Không ngờ phản hồi đầu tiên về tu vi lại đến nhanh như vậy, Lý Phàm không khỏi có chút kinh ngạc và lập tức kiểm tra.
Sau khi cảm nhận cẩn thận, điều mà Lý Phàm không ngờ tới chính là lượng lớn phản hồi đầu tiên về tu vi của Tọa Sơn Quyết lại không đến từ đám người Ly giới.
Mà đến từ Hà Chính Hạo!
Vừa rồi hắn đã đột phá thành công từ Trúc Cơ trung kỳ lên Trúc Cơ hậu kỳ.
“Hà đạo hữu đúng là hậu tích bạc phát mà, nhanh như vậy đã đột phá thành công rồi.”
“Xem ra tuyên bố của hắn rằng trong vòng mười năm nhất định sẽ lên Kim Đan thật sự không phải là nói đùa.”
Lúc này, Lý Phàm cũng nhận được thông báo tin vui từ Hà Chính Hạo.
Lý Phàm miễn khoản lợi tức mà hắn phải trả trong năm nay như một lời cổ vũ.
Để hắn tiếp tục cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày đột phát lên Kim Đan.
Sau đó, Lý Phàm kiểm tra những tin tức mà hắn đã bỏ lỡ trong thời gian bế quan.
Nghiên cứu của Trương Chí Lương về đại trận Sơn Hà sắp kết thúc rồi.
Hắn gửi tin tới hỏi thăm Lý Phàm tự học tri thức trận đạo tiến triển như thế nào.
Khi hắn trở về sẽ tiến hành khảo hạch Lý Phàm.
Đương nhiên, điều này không gây khó khăn cho Lý Phàm, người đã học tập trận pháp hơn mười năm ở kiếp trước dưới sự chỉ dẫn của Trương Chí Lương.
Cho nên Lý Phàm cũng không quá lo lắng.
Tiếp đó, giữa cả đống tin chúc mừng không đáng kể tới thì một tin nhắn từ Giang Chính Tịch của Diễn Võ đường đã khơi dậy sự hứng thú của Lý Phàm.
Hắn hỏi Lý Phàm gần đây có nhìn thấy một vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ không.
Tin nhắn đó rõ ràng được gửi theo nhóm nhưng Lý Phàm biết vị tu sĩ Trúc Cơ này.
Chính là đại sư Trúc Cơ đã lén vào từ thế giới người phàm nhỏ bé ở kiếp thứ mười hai.
Lý Phàm hỏi Giang Chính Tịch một lát mới biết được chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra cách đây không lâu, đại sư Trúc Cơ vốn luôn khá kín tiếng này đột nhiên gia tăng cường độ tuyên truyền.
Với khẩu hiệu rút ngắn chín mươi phần trăm thời gian nhất định thành công lên cảnh giới Trúc Cơ mà trắng trợn tuyển nhận đồ đệ.