Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 303 - Chương 303. Dư Âm Biến Thế Sự (2)

Chương 303. Dư âm biến thế sự (2) Chương 303. Dư âm biến thế sự (2)

Danh tiếng của đại sư Trúc Cơ lúc trước cũng không tệ cùng với công hiệu thần kỳ của hắn đã thu hút rất nhiều tu sĩ Luyện Khí viên mãn và tu sĩ chuẩn bị lên Trúc Cơ.

Bọn họ khá tín nhiệm vào đại sư Trúc Cơ này, sau khi nộp độ cống hiến, bọn họ bắt đầu dốc lòng luyện Trúc Cơ dưới sự chỉ đạo của đại sư.

Tuy nhiên, sau khi bọn họ tỉnh dậy trong quá trình tu luyện Trúc Cơ, cho dù thành công hay thất bại thì đều phẫn nộ khi phát hiện ra…

Đại sư Trúc Cơ luôn hướng dẫn bên tai họ hóa ra chỉ là một huyễn tượng.

Đại sư Trúc Cơ chân chính sớm đã chạy trốn rồi.

Lúc này, các tu sĩ mới tỉnh ngộ và hiểu rằng mình đã bị lừa.

Theo thống kê sau đó thì có ít nhất hơn một trăm tu sĩ tụ tập ở trên đảo.

Đối với một tu sĩ Luyện Khí viên mãn thì 2000 điểm độ cống hiến cũng không phải là một con số nhỏ.

Bọn họ không cam lòng bị lừa như vậy nên lúc này không quan tâm là có mất mặt hay không nữa mà đều lựa chọn báo cáo với Vạn Tiên Minh.

Nhưng Vạn Tiên Minh nào có quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Tuy nhiên, một số công việc ngoài mặt thì vẫn phải được thực hiện.

Thế là Diễn Võ đường đã mệnh lệnh cho Giang Chính Tịch điều tra rõ vụ án này.

Khi Giang Chính Tịch đến hòn đảo nơi xảy ra vụ việc để điều tra thì sớm đã vườn không nhà trống và không thể điều tra ra được gì.

Mà nhóm người này có vẻ khá có năng lực.

Ngay cả khi Giang Chính Tịch dựa vào mối quan hệ của mình và nhờ Công Tôn trưởng lão của Thiên Cơ đường ra tay truy tìm tung tích của bọn họ nhưng cũng không tìm được một chút dấu vết nào.

Nếu Giang Chính Tịch không hoàn thành nhiệm vụ thì công huân sẽ bị trừ và đẳng cấp quyền hạn sẽ bị giảm.

Bất đắc dĩ Giang Chính Tịch không còn cách nào khác đành phải thử vận may, hắn đồng thời gửi tin cho chư vị hảo hữu để hỏi thăm xem có ai từng thấy tung tích của đại sư Trúc Cơ không.

Lý Phàm hiểu rõ chân tướng sự việc thì đưa tay lên sờ cằm với vẻ hứng thú.

“Theo quỹ đạo thông thường thì bọn chúng có lẽ vẫn đang lén lút thực hiện âm mưu và từ từ tích lũy điểm độ cống hiến mới đúng.”

“Sao bọn họ lại làm rầm rộ như vậy rồi trực tiếp chạy trốn?”

“Không lẽ bọn họ cũng đang gom cỏ Linh Vụ rồi?”

Lý Phàm không thể không nghĩ như vậy.

Sau khi hắn suy ngẫm lại thì điều đó thật sự có khả năng xảy ra.

Dù gì thì vào kiếp thứ mười hai, bọn họ đã không còn xa nữa để hối đoái được công pháp Hợp Đạo “Thôn Hải Trường Sinh Công”.

Liều một phen thử, biết đâu được hắn lại có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn năm mươi mấy năm?

Lý Phàm thậm chí có thể tưởng tượng khi cỏ Linh Vụ tăng vọt lúc đầu, tuy bọn họ có động tâm nhưng chưa chắc đã đạt được ý kiến thống nhất.

Dùng vốn tích lũy hàng chục năm để tiến hành đầu cơ.

Nhưng khi giá cỏ Linh Vụ không ngừng tăng vọt thì ý kiến phản đối cũng sẽ trở nên yếu hơn.

Sau một hồi do dự, cuối cùng khi những người phản đối cũng đồng ý gia nhập vào thị trường và chuẩn bị kiếm bộn rồi rút ra.

Thì Thiên Huyền Kính đã giải quyết xong vấn đề khiến giá cỏ Linh Vụ giảm mạnh.

Bọn họ đã mất cả chì lẫn chài.

“Có lẽ bọn họ không sử dụng toàn bộ tích góp nhưng chắc chắn đã tổn thất nặng nề. Cho nên bọn họ bí quá hóa liều nghĩ ra cách kiếm thật nhiều để hồi lại điểm độ cống hiến đã mất rồi trực tiếp chạy trốn.”

“Một trăm người chính là hai mươi vạn điểm độ cống hiến. Trò lừa gạt này có thể kiếm được độ cống hiến nhanh hơn cả đi đầu tư nữa.”

Sau khi suy nghĩ, Lý Phàm trả lời Giang Chính Tịch: “Nếu được thì đạo hữu có thể tìm kiếm trên đường đến châu Ung Lương, nói không chừng sẽ có kết quả.”

Sau một lúc, Giang Chính Tịch mới trả lời lại: “Ý của đạo hữu là bọn họ đã đào tẩu sang nương nhờ Ngũ Lão hội rồi? Hừ, phản bội liên minh là đại tội, nếu bị ta bắt được thì…”

“Cho dù như thế nào, ta cũng đa tạ đạo hữu!”

Lý Phàm lại khách khí nói vài câu rồi thu hồi phù thông tin và thầm nghĩ.

Hắn không mấy quan tâm đến chuyện đại sư Trúc Cơ chạy trốn.

Điều Lý Phàm thực sự quan tâm là ảnh hưởng của sự việc cỏ Linh Vụ dường như nằm ngoài dự đoán của hắn.

Trước đây, trong lòng hắn có một loại cảm giác mơ hồ như thể bỏ sót cái gì đó.

Ngay lúc này, sau khi được nhắc nhở bởi khúc mắc đó thì cuối cùng Lý Phàm cũng hiểu ra.

Bản thân đã bỏ qua điều gì?

Lý Phàm tìm kiếm giá cả thảo dược linh thực trong Thiên Huyền Kính.

Quả nhiên, người người kêu than vô cùng thê thảm.

Thậm chí một số chỗ còn giảm xuống thấp hơn giá vốn.

“Vào kiếp thứ mười hai, giá của những thảo dược này tăng vọt vì nhóm linh thực đầu tiên được trồng trong động thiên với thuộc tính mộc trong suốt mười ba năm Miêu Định đã trưởng thành và được xuất hàng với quy mô lớn nên đã khiến cho giá cả bị giảm mạnh.

“Mà kiếp này, bởi vì thông cáo của Thiên Huyền Kính mà tất cả tu sĩ của Vạn Tiên Minh đều biết trước rằng trong động thiên có rất nhiều loài thảo dược linh thực phong phú.”

“Tất nhiên, việc giá cả sẽ giảm có thể dự đoán được. Các tu sĩ tranh nhau để bán được thảo dược trong tay càng sớm càng tốt mới khiến cho giá cả của linh thực sớm chạm đáy.”

“Có điều đây không phải là trọng điểm.”

“Trọng điểm là…”

“Tiểu Dược Vương đỉnh.”

Nhớ lại kẻ cầm đầu đã từng khiến mình bỏ mạng, trong mắt Lý Phàm không khỏi hiện lên một tia sáng.

Bình Luận (0)
Comment