Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 304 - Chương 304. Thái Diễn Hóa Đạo Thạch

Chương 304. Thái Diễn hóa đạo thạch Chương 304. Thái Diễn hóa đạo thạch

“Giá cả thảo dược sụt giảm nên đương nhiên sẽ không có ai đi mua một cái đỉnh nhỏ để trồng thảo dược rồi.”

“Không có ai ủy thác cho Tiêu Tu Viễn thì hắn cũng sẽ đi đến di tích Dược Vương tông để đào tiểu Dược Vương đỉnh ra ư?”

“Tuy lúc này tiểu Dược Vương đỉnh không có giá trị mấy.”

“Nhưng sau khi Dược Vương đỉnh chân chính trở lại thì nó sẽ trở thành bảo vật mà mọi người đều tranh giành.”

“Huống hồ, số lượng của tiểu Dược Vương đỉnh hình như nhiều hơn hai cái.”

“Nếu thực lực không đủ thì tiểu Dược Vương đỉnh không chỉ là một cơ duyên mà còn là một bùa đòi mạng.”

“Nhưng nếu ta trơ mắt nhìn bảo vật chôn sâu dưới mặt đất cuối cùng lại bị người khác lấy đi thì quả thật ta không thích.”

“Có lẽ ta có thể thông qua thứ này để khuấy động mưa gió. Nếu như ta thật sự có thể tìm ra bí mật về sự trở lại của Dược Vương đỉnh thì càng tốt.”

Suy nghĩ của Lý Phàm dâng lên cuồn cuộn.

“Tuy nhiên, trước đó ta sẽ để yên cho Tiêu Thu Viễn đào được tiểu Dược Vương đỉnh rồi tính tiếp.”

“Nói ra thì rốt cuộc Tiêu Tu Viễn thua lỗ hết bao nhiêu mà sao không thấy trả lời lại?”

“Thiên Lý đường cũng mãi không kinh doanh.”

Lý Phàm có chút bất đắc dĩ phải sử dụng phân thân để gửi một tin nhắn cho Tiêu Tu Viễn.

Ai ngờ rằng lần này đối phương lại nhanh chóng trả lời.

Giọng điệu có chút vô tội.

“Cái gì? Ta chưa trả lời ngươi? Làm sao có thể chứ!”

“Vết thương của ta đã lành từ lâu rồi! Nhưng có một vấn đề nhỏ nên Thiên Lý đường tạm thời không thể mở cửa kinh doanh được.”

Lý Phàm không nói nên lời: “Ngươi tự xem lại lịch sử tin nhắn đi.”

Một lúc sau, Tiêu Tu Viễn nhanh chóng xin lỗi: “Ai da, do ta sơ suất rồi! Ta thật sự không để ý lắm! Có điều cũng không thể trách ta được, bây giờ ta là thiên đầu vạn tự, là thiên đầu vạn tự đó!”

“Ta còn tưởng là đạo hữu thua lỗ nhiều quá nên chạy trốn luôn rồi chứ.” Lý Phàm trêu chọc.

“Ha ha, đạo hữu cứ nói đùa. Một chữ “Thương” chính là đạo của ta thì làm sao ta có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được. Tuy nhiên, tình hình hiện tại rất đặc biệt. Với thực lực của một mình ta thì quả thật rất khó để thao túng hàng ngàn hàng vạn khôi lỗi. Nếu ta đã không ứng phó nổi thì chỉ đành tạm thời không kinh doanh ở một số cửa hàng không quan trọng trước để tránh gây ra sơ suất trong kinh doanh và tạo thành tổn thất lớn hơn.”

Giọng điệu của Tiêu Tu Viễn hơi ngắt quãng rất giống với trạng thái bế tắc mà Lý Phàm đã quen thuộc.

Lý Phàm không khỏi hỏi: “Hả? Chẳng lẽ công pháp mà đạo hữu tu hành xảy ra vấn đề rồi? Không biết đạo hữu có tiện tiết lộ cho ta biết?”

“Ha ha, chuyện này cũng không có gì không thể nói. Đạo hữu là bạn hợp tác với ta, lần trước ta lại khiến ngươi tổn thất không ít, vậy mà đạo hữu lại không hề than trách gì khiến lòng ta có chút băn khoăn.” Tiêu Tu Viễn nói năng vô cùng khách khí.

“Ngươi cũng biết công pháp mà ta tu có tên là “Vạn Thiên Khôi Lỗi Đạo” có thể thao túng ngàn vạn khôi lỗi đi mua sắm vật tư, thu thập tình báo, đàm phán kinh doanh, nó có thể hạ thấp chi phí vận hành của Thiên Lý đường xuống cực hạn.”

“Nhưng suy cho cùng thì tinh thần và sự chú ý của con người có hạn. Nhất tâm nhị dụng hay nhất tâm tam dụng thì còn có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái bình thường. Nhưng nếu ta muốn linh hoạt chi phối hàng vạn khôi lỗi cùng một lúc thì lại vượt quá khả năng.”

Tiêu Tu Viễn chậm rãi nói từng câu từng câu.

Lúc này, Lý Phàm xen vào hỏi: “Vậy trước đó đạo hữu dùng phương pháp gì để đảm bảo số lượng lớn khôi lỗi như vậy có thể hoạt động bình thường? Chẳng lẽ là công pháp nhất tâm đa dụng nào đó?”

“Hiệu quả đích thực là nhất tâm đa dụng nhưng ta không phải dựa vào bất kỳ công pháp nào mà là một môn kỳ thuật Thượng cổ!” Tiêu Tu Viễn nói với vẻ tự hào. “Luc trước vì để tìm được môn kỳ thuật này mà ta gần như đã lật tung khắp Tu Tiên giới.”

“Kỳ thuật Thượng cổ?” Lý Phàm nheo mắt lại, không khỏi hỏi.

Thấy Lý Phàm có vẻ rất hứng thú với việc này, Tiêu Tu Viễn cũng không nói lòng vòng mà hỏi thẳng: “Đạo hữu có biết về Thái Diễn tông thời Thượng cổ không?”

“Thái Diễn tông?” Lý Phàm hơi sửng sốt trong giây lát và không khỏi nhớ đến ngôi mộ của Y Hành được chôn sâu dưới đất Đại Huyền.

Vị Y Hành đó chính là đệ tử ngoại môn của Thái Diễn tông.

Hơn nữa, Lý Phàm còn từng giả làm hậu nhân của Thái Diễn tông trước mặt Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử để lừa gạt bọn họ sửa thuyền Thái Diễn cho mình.

Không ngờ rằng công pháp nhất tâm đa dụng khiến hắn cầu mà không được lại thật sự liên quan đến Thái Diễn tông?

Tiêu Tu Viễn thấy Lý Phàm sửng sốt không trả lời lại nên cho rằng Lý Phàm không hiểu bộ môn này, hắn liền giới thiệu ngắn gọn: “Kỳ thuật này có từ thời Thượng cổ do Thái Diễn tông dùng kỹ thuật thôi diễn vang danh khắp thiên hạ để tính toán ra.”

“Công pháp trấn phái: “Diễn Thiên Cửu Quyển” cực kỳ huyền diệu và uy năng vô tận. Nếu tu luyện thành công thì có thể thôi diễn tất cả mọi người và mọi thứ trong vòng một ngàn năm.”

“Ha ha. Đương nhiên, môn kỳ thuật này của ta không liên quan gì đến “Diễn Thiên Cửu Quyển” cả.”

Sự thay đổi chủ đề đột ngột của Tiêu Tu Viễn khiến cho khí tức Lý Phàm trì trệ.

“Nhưng vào thời điểm đó, môn kỳ thuật này là thứ mà các đệ tử của Thái Diễn tông phải học.” Tiêu Tu Viễn giải thích.

“Ổ? Lời này là có ý gì?”

“Đạo hữu nghĩ xem, cái gọi là rút dây động rừng. Thế gian này, mỗi người mỗi sự kiện mỗi thời khắc đều ảnh hưởng lẫn nhau.”

Bình Luận (0)
Comment