“Nhất biến sinh bách biến, bách biến lại sinh vạn biến. Thế giới này thật là rộng lớn.”
“Nhiều biến số thật khiến con người ta khó có thể tưởng tượng được.”
“Cho dù là với năng lực của tu sĩ Hợp Đạo thì cũng không thể làm rõ từng biến số này được.”
“Mà số lượng biến số nắm giữ có liên quan chặt chẽ đến độ chính xác của kết quả thôi diễn.”
“Cho nên, mọi người trong Thái Diễn tông đã quyết tâm cải thiện năng lực kiểm soát các biến số trong suốt cuộc đời mình.”
Tiêu Tu Viễn hùng hồn nói.
“Loại năng lực này, nói trắng ra là năng lực diễn tính của một tu sĩ. Một vài tu sĩ có thiên phú dị bẩm với năng lực tính toán siêu đẳng. Tuy có hàng ngàn thứ nhưng trong mắt hắn thì tất cả biến số vô cùng trật tự và rõ ràng.”
“Nhưng suy cho cùng thì rất ít tu sĩ có thiên phú như vậy, thậm chí trong Thái Diễn tông thời Thượng cổ cũng cực kỳ hiếm thấy.”
“Như vậy muốn nâng cao năng lực diễn tính của đệ tử Thái Diễn tông bình thường thì nên làm thế nào?”
Tiêu Tu Viễn khựng lại.
Lý Phàm lập tức hỏi: “Đây là tác dụng của môn kỳ thuật mà ngươi nói sao?”
“Không tệ!” Tiêu Thu Viễn hưng phấn tiết lộ đáp án.
“Tu sĩ sinh phi dị dã, thiện giả vu vật dã! Nếu mình bẩm sinh không có năng lực này thì không ngại dựa vào ngoại vật!”
“Môn kỳ thuật này được gọi là “Hóa Đạo Thần Nhất”.”
“Vào thời thượng cổ, có một vật chí bảo trong Thái Diễn tông. Nó được gọi là: Hóa Đạo Thạch.”
“Nhìn bề ngoài Hóa Đạo Thạch như có hào quang lưu chuyển trong đó, trong nháy mắt nó lại giống như có vô số thế giới sinh ra rồi bị diệt đi.”
“Nhưng trên thực tế, những thế giới sinh diệt này không chỉ là giả tượng.”
“Đó là kết quả của sự tự thôi diễn và tính toán của Hóa Đạo Thạch. Tuy nó là hư ảo nhưng cũng không phải là hư ảo.”
“Kỳ thuật “Hóa Đạo Thần Nhất” này sử dụng bí pháp để hợp nhất tâm trí của một người với Hóa Đạo Thạch.”
“Như vậy, chúng ta có thể sử dụng năng lực diễn tính khủng khiếp của Hóa Đạo Thạch để đạt tới trình độ hiểu thấu thiên cơ và dò xét nhân quả.”
Giọng điệu của Tiêu Tu Viễn càng trở nên lưu loát hơn.
“Lúc đó, hầu hết mọi người trong Thái Diễn tông đều có Hóa Đạo Thạch được tách ra từ “Hóa Đạo Thạch Mẫu”.”
“Phẩm chất Hóa Đạo Thạch càng cao thì khả năng diễn tính càng mạnh.”
“Sở dĩ trước đây ta có thể dễ dàng điều khiển ngàn vạn khôi lỗi là vì mối liên quan giữa Hóa Đạo Thạch và “Hóa Đạo Thần Nhất”.
“Mà hiện tại xảy ra chút phiền toái nhỏ cũng có liên quan đến Hóa Đạo Thạch.”
“Lần trước, khi giá cả cỏ Linh Vụ chạm đáy đã khiến ta thua lỗ quá nhiều. Ngàn vạn khôi lỗi đồng thời chấn động tinh thần. Phẩm chất Hóa Đạo Thạch hợp nhất với ta cũng không tốt lắm nên nó không thể chịu đựng được mà trực tiếp nứt ra và mất đi công năng diễn tính.”
Khi nhắc đến quá khứ đau thương, Tiêu Tu Viễn không khỏi thở dài.
“Nếu ta muốn khống chế ngàn vạn khôi lỗi này một cách trơn tru trở lại thì cần phải tìm một viên Hóa Đạo Thạch mới.”
“Đây là vật hiếm lạ, có tiền cũng không mua được.”
“Khi đại kiếp giáng xuống, Thái Diễn tông đã bị tiêu diệt, Hóa Đạo Thạch Mẫu mất tích. Bây giờ lại qua lâu như vậy, ta muốn tìm được Hóa Đạo Thạch thật sự rất khó.”
“Tuy nhiên, gần đây ta đã tìm được một số tin tức. Nếu mọi việc suôn sẻ thì ta nghĩ không lâu nữa là có thể khai công lại rồi.”
Giọng điệu của Tiêu Tu Viễn lại trở nên phấn khích.
“Hóa Đạo Thạch, Hóa Đạo Thần Nhất.”
Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi thăm dò: “Thái Diễn tông này sớm đã bị tiêu diệt mấy ngàn năm trước nhưng sao ta cảm thấy đạo hữu biết rõ về đủ loại bí văn trong Thái Diễn tông quá vậy? Chẳng lẽ đạo hữu là hậu nhân của Thái Diễn tông?”
“Đạo hữu chớ nói đùa, đương nhiên ta không phải là hậu nhân của Thái Diễn tông. Sở dĩ ta biết những bí ẩn này là do ta tình cờ đào được mộ phần của đệ tử Thái Diễn tông…”
Lý Phàm nghe vậy thì yên lặng.
Cả hai người nhất thời rơi vào bầu không khí im lặng quỷ dị.
“Ha ha, đạo hữu đừng hiểu lầm, ta chỉ thỉnh thoảng đi đào mộ một chút mà thôi. Hàng hóa trong Thiên Lý đường của ta có nguồn gốc trong sạch, còn đồ lấy từ trong mộ phần chỉ có một ít thôi.”
“Ha ha, đạo hữu yên tâm. Ta không có kiêng kỵ gì về vấn đề này cả. Ta không quan trọng gốc gác hàng hóa đến từ đâu miễn nó hoạt động tốt là được.” Lý Phàm nói.
“Chậc chậc, những lời đạo hữu nói quả thật là tín niệm của ta mà, đúng là bất mưu nhi hợp!” Tiêu Tu Viễn lại kích động lên.
Lý Phàm nhớ tới ý định ban đầu liên lạc với Tiêu Tu Viễn liền thuận thế nói: “Nói đến chuyện này, ta quả thật có một việc muốn nhờ đạo hữu hỗ trợ.”
Tiêu Tu Viễn lập tức nói: “Đạo hữu cứ việc nói, ta sẽ giúp trong khả năng của mình.”
“Đạo hữu có lẽ biết về Dược Vương tông thời Thượng cổ chứ? Hôm nay khi ta tra cứu điển tịch thì phát hiện các thành viên của Dược Vương tông thường dùng một cái đỉnh nhỏ để trồng và nuôi dưỡng các loại thảo dược linh thực khác nhau.”
“Bên trong cái đỉnh nhỏ này có một vùng không gian có thể tự động tạo ra linh khí thuộc tính mộc và thúc đẩy sự phát triển của thảo mộc.”
“Đúng lúc ta cần một cái đỉnh nhỏ này để trồng một loại thảo dược khan hiếm.”
“Tuy nhiên, di tích Dược Vương tông có vẻ khá nguy hiểm cho nên ta muốn phiền đạo hữu đi một chuyến đến đó tìm giúp ta một vài chiếc đỉnh nhỏ mang về đây.”