“Đương nhiên, thù lao ta sẽ trả đầy đủ cho đạo hữu. Tuy ta và đạo hữu cùng chung chí hướng, quan hệ tốt nhưng kinh doanh là kinh doanh, không thể mập mờ được.” Lý Phàm mỉm cười và chậm rãi nói.
Tiêu Tu Viễn nghe vậy thì vô cùng tán thành.
“Đạo hữu nói rất đúng, kinh doanh chính là kinh doanh. Ngươi đã nói như vậy rồi thì ta nhất định sẽ giúp ngươi việc này! Đỉnh nhỏ phải không, thứ này được phát cho mỗi đệ tử tông môn và cũng không phải đồ gì đặc biệt quý giá nên có lẽ không khó tìm đâu.”
“Đạo hữu đợi tin vui của ta.” Tiêu Tu Viễn đồng ý.
“Nếu đã như vậy thì làm phiền Tiêu đạo hữu rồi!” Lý Phàm nói cảm ơn trước.
Sau khi hàn huyên vài câu, Lý Phàm kết thúc thông tấn mà không để cập đến Hóa Đạo Thạch và “Hóa Đạo Thần Nhất”.
“Phần mộ của đệ tử Thái Diễn tông, Hóa Đạo Thạch…”
Trong Thiên Huyền Kính, cảnh tượng khi hắn vẫn còn là Thái Sư người phàm dẫn người đến thăm dò phần mộ của Y Hành hiện lên trong đầu Lý Phàm.
“Lúc đó ta là người phàm nên cũng không để tâm lắm.”
“Bây giờ nghĩ lại dường như có càn khôn khác đang diễn ra bên trong phần mộ của Y Hành.”
“Linh khí của vùng đất Tiên Tuyệt bị đoạn tuyệt. Nhưng núi biển mây ở bên trong ngôi mộ đó cả ngàn năm vẫn chưa tan.”
“Rõ ràng không phải là cơ quan người phàm làm ra mà hẳn là một loại hình trận pháp cấm chế nào đó.”
Lý Phàm bỗng nhiên đứng dậy.
“Nếu đã như vậy thì ta phải quay về Đại Huyền một chuyến!”
Đại Huyền.
Lý Phàm tìm thấy phần mộ của Y Hành theo địa điểm trong trí nhớ của mình, đồng thời hắn đã phá vỡ cơ quan mà không tốn nhiều công sức.
Sau đó hắn tiện tay bày trận pháp ở xung quanh để phòng ngừa bất kỳ ai vô tình xâm nhập.
Sau nhiều năm, Lý Phàm lại một lần nữa tiến vào phần mộ của Y Hành.
Hắn đi qua mộ đạo thật dài và tiến vào chỗ sâu bên trong huyệt mộ.
Viên minh châu trên đỉnh đầu xán lạn như sao trời, biển mây tràn ngập dưới chân, sơn phong san sát nhau.
Hắn nhìn thoáng liền nhận ra vết tích của trận pháp.
“Trận pháp nơi này vậy mà lại có thể chèo chống mấy ngàn năm dưới tình trạng linh khí đoạn tuyệt?”
Lý Phàm không khỏi có chút ngạc nhiên, hắn lập tức xem xét cẩn thận hơn.
Hắn không mất nhiều thời gian để hiểu ra nguyên nhân.
“Dùng minh châu làm sao trời.”
“Dùng đất đào từ những ngọn núi nổi danh từ các nơi trên Đại Huyền làm sơn phong.”
“Lấy thực thay ảo sẽ giảm thiểu mức tiêu hao cần thiết của trận pháp.”
“Mà trận pháp không biết tên này hoàn toàn từ bỏ công năng tấn công và phòng ngự. Công dụng duy nhất của nó chính là…”
“Phương pháp che mắt…”
Trong nhận thức của Lý Phàm thì gian nhà tranh kim sợi đặt linh thể của Y Hành chính là ngọn nguồn linh khí hỗ trợ vận hành của trận pháp.
Lý Phàm phi thân lên đỉnh núi, tìm đến tiết điểm mạch trận rồi đạp một cước.
“Phá!”
Sơn phong giống như bọt nước vỡ, trong chốc lát tan biến không còn dấu vết.
Một lỗ đen xuất hiện bên dưới gian nhà tranh kim sợi.
Lý Phàm thuận theo thông đạo vừa xuất hiện và đi tới cuối huyễn trận.
Đây là nơi đặt phần mộ thật sự của Y Hành.
Phần mộ được trang trí giống như một thư phòng bình thường.
Phía trước chiếc bàn dài màu đỏ thẫm có một bộ hài cốt nằm sấp.
Bên cạnh, một ngọn nến yếu ớt vẫn đang chập chờn.
Trên chiếc bàn dài, xung quanh bộ hài cốt, thậm chí trên mặt đất của toàn bộ thư phòng.
Những trang giấy tràn ngập ký hiệu thần bí nằm rải rác khắp nơi.
Lý Phàm cầm một tờ giấy lên đọc một hồi nhưng không thể đọc được những thứ Y Hành viết khi còn sống là gì.
Hắn thu lại tất cả những trang giấy này vào rồi lại tìm kiếm một lúc nữa.
Điều khiến Lý Phàm thất vọng là hắn không tìm được Hóa Đạo Thạch.
Ngoài bộ hài cốt của Y Hành và giấy tờ vương vãi khắp phòng thì ở đây không còn gì khác.
“Có lẽ đây vẫn không phải là một mộ huyệt chân chính?”
“Tuy Y Hành chỉ là một đệ tử ngoại môn nhưng dù gì hắn cũng từng phụ trách di chuyển người phàm, chắc hẳn địa vị cũng không phải là quá thấp.”
“Đáng lẽ không đến nỗi khó coi như thế mới đúng.”
Lý Phàm không bỏ cuộc mà cẩn thận tìm kiếm từ trong ra ngoài một lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Sau khi cân nhắc một lúc, hắn thu hồi chiếc bàn dài, những ngọn nến trên đó và bộ hài cốt của Y Hành vào.
Để tránh bỏ lỡ điều gì, Lý Phàm dứt khoát phát động Tùng Vân nhất kiếm phá hủy hoàn toàn toàn bộ thư phòng bằng vũ lực.
Sức mạnh to lớn của Tùng Vân nhất kiếm đã phơi bày toàn bộ cấu trúc địa chất xung quanh thư phòng.
Điều làm Lý Phàm thất vọng chính là nơi này quả thực là tầng thấp nhất của mộ huyệt rồi.
Xuống sâu hơn nữa thì chỉ còn nham thạch và thổ nhưỡng.
“Xem ra chuyến đi này đã tốn công vô ích rồi.” Lý Phàm lắc đầu bất lực.
Hắn đến đây với đầy sự kỳ vọng để rồi trở về trong sự thất vọng.
Sau khi trở lại Huyền Hoàng giới, Lý Phàm đã hỏa táng bộ hài cốt của Y Hành và rải chúng theo gió.
Sau đó, hắn vào lại bên trong Thiên Huyền Kính.
“Nếu như còn bỏ sót thứ gì thì hẳn là nằm trong ba loại vật phẩm còn lại.”
Lý Phàm suy nghĩ một lúc rồi lấy cớ là bán bớt tài sản của mình và đưa chiếc bàn dài, cây nến và một trang giấy cho Thiên Huyền Kính thẩm định.
Hai cái trước đều là vật tầm thường.
Chiếc bàn gỗ tử đàn Ngân Sam và nến trường minh hải kình cộng lại chỉ được ba mươi điểm độ cống hiến.
Nhưng những trang giấy chứa đầy những ký hiệu thần bí đó lại không phải là những trang giấy phổ thông nữa.
“Thiên Tỏa Bảo Hạp “Tàn”, một điểm độ cống hiến.”
Đôi mắt Lý Phàm lóe lên: “Quả nhiên là còn có huyền cơ khác.”
Thay vì bán nó thì Lý Phàm đã tìm kiếm thông tin về Thiên Tỏa Bảo Hạp.