Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 307 - Chương 307. Nghịch Kiếp Tỏa Bảo Hạp

Chương 307. Nghịch kiếp tỏa bảo hạp Chương 307. Nghịch kiếp tỏa bảo hạp

Đúng như tên gọi, Thiên Tỏa Bảo Hạp là một hộp trữ vật được phong tỏa thông qua phương thức đặc thù nào đó.

Hộp trữ vật chỉ có thể được mở sau khi hoàn thành quá trình giải mã do chủ sở hữu hộp báu đặt ra.

Nhưng cho dù biết bên trong có chứa bí mật thì Lý Phàm vẫn ngơ ngác khi đối mặt với hàng vạn trang giấy chứa đầy những hình vẽ ma quái.

May mắn là Lý Phàm không chỉ có một mình.

Hắn không biết.

Chắc hẳn trong Vạn Tiên Minh khổng lồ cũng sẽ có ai đó biết về nó.

Theo thường lệ, hắn lục soát chữ mấu chốt trong Thiên Huyền Kính.

Sau một thời gian loại bỏ vô số thông tin không liền quan và khó hiểu thì cuối cùng Lý Phàm đã tìm thấy manh mối trong một một bài viết giới thiệu một số hoạt động giải trí mà những người tu tiên cổ đại thực hiện trong thời gian rảnh rỗi.

“Nghịch kiếp?”

Lý Phàm càng thêm phấn chấn và xem xét cẩn thận.

Bài viết giới thiệu vào thời Thượng cổ có một vài tu sĩ cho rằng thế giới này nói chung phát triển từ trật tự đến hỗn loạn.

Từ “Nguyên thủy” ban đầu đến hai khí âm dương, đến ngũ hành thiên địa rồi đến vạn vật thế gian.

Trật tự đang mất dần đi và sự hỗn loạn thì đang tích tụ.

Cho đến khi sự hỗn loạn hoàn toàn lấn át trật từ thì một lực lượng hủy diệt mọi thứ sẽ bùng phát.

Đưa thiên địa quay trở lại hỗn độn.

Đây chính là thứ được gọi là “Kiếp”.

Mà nghịch kiếp là một trò chơi khôi phục lại sự hỗn loạn và trật tự.

Loại trò chơi này có yêu cầu và năng lực rèn luyện cực kỳ cao đối với thần thức và năng lực diễn tính của các tu sĩ.

Nó thường phổ biến trong đại tông trận pháp và đại tông thôi diễn.

Nghe thì có vẻ phức tạp nhưng thực chất lại rất dễ lý giải.

Lấy hàng chục ngàn trang giấy được Lý Phàm tìm thấy trong phần mộ của Y Hành làm ví dụ.

Những trang giấy này ban đầu có một trình tự cố định.

Tất cả những gì Lý Phàm phải làm là khôi phục đống giấy tờ lộn xộn về trình tự cố định ban đầu.

Mọi chuyện hẳn sẽ rất đơn giản…

Lý Phàm nghĩ vậy và lập tức lấy toàn bộ trang giấy từ trong nhẫn trữ vật ra.

Khi hắn đang định thử.

Thì sau đó, hắn nhận ra có điều gì đó không ổn, sắc mặt hắn bỗng tối sầm lại.

Đơn giản cái con khỉ á!

“Tổng cộng ở đây có…” Thần thức của hắn quét qua một lát, sau khi nhận được đáp án thì sắc mặt Lý Phàm càng khó coi hơn.

“Bốn vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trang giấy.”

“Nếu không có nhắc nhở nào khác mà chỉ là đơn thuần đi thử khôi phục từng trang một thì…”

Lý Phàm chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Ngay cả khi cả đời này ta không làm bất cứ việc gì khác thì cũng đừng nghĩ đến việc phá giải hoàn nguyên nó!”

Lý Phàm cầm một trang giấy lên và quan sát những gì được viết trên đó.

“Những ký hiệu tưởng chừng như vô nghĩa ở trên này có lẽ là để nhắc nhở.”

“Đáng tiếc là nó tương đương với một loại chìa khóa mật mã nào đó đã được ước định cẩn thận và chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.”

“Có lẽ năm đó nó đã được lưu truyền thông dụng giữa các đệ tử trong Thái Diễn tông?”

Lý Phàm có hơi bất lực khi không tìm được manh mối nào.

“Không biết viên Hóa Đạo Thạch mà Tiêu Tu Viễn tìm thấy lúc đó có phải cũng được mã hóa theo cách này không?”

Lý Phàm quả thật muốn dùng phân thân của mình để hỏi đến cùng.

Nhưng sau đó, hắn chợt nảy ra ý tưởng và tạm thời từ bỏ ý định đó.

“...Nó chỉ là một mật mã có thêm một chữ số mà thôi.”

“Ta không thể làm được nhưng người ngày nhất định có thể làm được.”

Lý Phàm ho nhẹ rồi mỉm cười hỏi Thiên Huyền Kính liệu nó có cung cấp dịch vụ phá giải mật mã không?

Thiên Huyền Kính yên lặng một lát rồi đáp lại hắn một câu trả lời khẳng định.

Tuy nhiên, phí tổn được tính dựa theo độ khó của việc phá giải.

Sau khi Lý Phàm hỏi thăm thì biết được rằng phí tổn nhiều nhất không quá hai đến ba vạn độ cống hiến.

Lý Phàm thì lại rất giàu có nên mạnh dạn tin tưởng để cho Thiên Huyền Kính phá giải mật mã.

Một luồng ánh sáng mờ ảo quét qua, trong nháy mắt hơn bốn vạn trang giấy bay lơ lửng.

Trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm cảm thấy những trang giấy trước mặt hình như hơi động đậy.

Một lúc sau, một cuốn “sách” nặng nề xuất hiện trước mặt Lý Phàm.

“Hoàn thành phá giải, điểm cống hiến cần thiết đã bị khấu trừ: hai vạn tám ngàn điểm.”

“Thế này thì nhanh quá!” Lý Phàm không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Cảnh các trang giấy bay vừa rồi chắc chắn không phải là ảo giác của Lý Phàm.

Mà là tốc độ chuyển động đã vượt quá giới giạn mà Lý Phàm có thể cảm nhận được, cho nên hắn hoàn toàn không nhìn thấy được quỹ tích chuyển động của trang giấy.

“Thời đại đã biến đổi rồi! Y Hành à!”

“Trước đây, nếu không biết chìa khóa mật mã thì các tu sĩ bình thường sẽ không thể mở được Thiên Tỏa Bảo Hạp mà ngươi đã lưu lại.”

“Nhưng bây giờ, ai cũng biết sử dụng Thiên Huyền Kính. Cộng thêm hộp báu được mã hóa này hoàn toàn không có khả năng đề phòng trước Thiên Huyền Kính!”

“Thiên Huyền Kính thật đúng là một bảo bối!”

Lý Phàm âm thầm cảm khái trong lòng rồi mở Thiên Tỏa Bảo Hạp không bị hạn chế ra.

Bên trong chỉ có hai đồ vật.

Một viên ngọc giản và một viên đá óng ánh phát ra ánh sáng xanh thẫm.

Ánh sáng xanh nhấp nháy nhẹ nhàng như thể nó đang hô hấp.

Bỗng nhìn nhìn vào thì dường như có vô số cảnh tượng đang diễn ra bên trong viên đá.

“Đây chính là Hóa Đạo Thạch!”

Tuy trải qua nhiều khó khăn nhưng cuối cùng Lý Phàm cũng đạt được mong muốn của mình, hắn mừng rỡ cầm Hóa Đạo Thạch trong tay mình.

Bình Luận (0)
Comment