“Haha, nhưng cũng không bằng Hoàn Chân của ta.”
“Thuật thôi diễn thì sao, có thể chuẩn hơn với những gì tự mình trải qua trong tương lai à.”
Lý Phàm thấy hứng khởi, ung dung đi xuống núi.
Đại Huyền, Giang Nam, thành Quảng Hàn.
Gần đây, tại thành thị phồn hoa này có một chuyện lạ xảy ra.
Có một người kỳ lạ là Thần Toán Tử du lịch qua đây, bày quầy bán hàng xem bói.
Mỗi ngày chỉ mở ba quẻ.
Cũng không thu tiền, chỉ chọn người mà bói toán.
Ngay từ đầu cư dân trong thành đều cho rằng Thần Toán Tử này chắc là tên lừa đảo nào đó.
Bởi vì quẻ hắn bói ra lúc chuẩn lúc không.
Nhưng thời gian trôi qua, xác xuất Thần Toán Tử này xem bói chuẩn ngày càng cao.
Cho dù là vật bị mất hay rơi ở đâu, trẻ em đi lạc chỗ nào, hay hỏi nhân duyên hoặc giới tính bào thai trong bụng đều chuẩn xác không xai.
Dần dần tên tuổi của Thần Toán Tử này càng ngày nổi tiếng.
Trong thành Quảng Hàn, cho dù là già trẻ nam nữ đều tôn kính hắn.
Hôm nay, một quý nhân đến thành Quảng Hàn chơi, sau khi nghe nói về việc này thì có hứng thú.
Ngay sau đó cải trang lại, chỉ dẫn theo một người hầu đáng tin đi đến trước sạp của Thần Toán Tử.
Chỉ thấy Thần Toán Tử kia nằm trên ghế dài, nhắm mắt lại.
“Vị đạo trưởng này, hôm nay quẻ bói đã đầy chưa?” Trước khi đến quý nhân này đã nghe về quy tắc nên lên tiếng hỏi.
Mắt Thần Toán Tử không mở, uể oải nói: “Ngươi biết rõ còn cố hỏi. Nếu quẻ đầy thì ta sẽ thu quầy về nhà, còn ở đây làm gì?”
Quý nhân nghe vậy thì xấu hổ.
Ngược lại tâm phúc kia thấy chủ nhân bị sỉ nhục thì giận tím mặt.
Ngay sau đó cũng mặc kệ uy danh thần bói toán gì đó, muốn quầy hàng này.
Quý nhân đưa tay ngăn cản tâm phúc, nói: “Nếu như vậy, mời đạo trưởng xem cho ta một quẻ.”
Thần Toán Tử vẫn nhắm mắt nói: “Bần đạo đã tính được hai người các ngươi sẽ đến, nên đã xem cho ngươi xong rồi.”
“Ngay ở góc trái quầy hàng có một hộp gỗ nhỏ trên cùng, trong đó có tờ giấy. Ngươi xem sẽ biết.”
Tâm phúc nghe vậy thì khinh thường, hừ lạnh nói: “Giả thần giả quỷ!”
Quý nhân thì nghiêm túc nói lời cảm ơn với Thần Toán Tử.
Sau đó hắn chậm rãi mở hộp gỗ, cầm tờ giấy mở ra.
Sau khi thấy chữ viết trên đó thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trong lòng vừa sợ hãi vừa vui mừng, tay mềm nhũn khiến giấy rơi xuống đất.
Quý nhân thấy vậy thì cũng không quan tâm phong độ nữa, vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy lên.
Hắn nắm chặt trong tay, sợ người khác nhìn thấy.
Vì kích động mà thân thể run lên, trong lòng không ngừng thầm lặp đi lặp lại mười lăm chữ trong tờ giấy.
“Ẩn nấp chín năm, chờ đợi thiên thời. Ngày huynh chết là lúc thành đế.”
Tâm phúc thấy chủ nhân thất thố như vậy thì trong lòng hơi hoang mang.
Từ sau ngày thảm kịch xảy ra, đã có rất ít chuyện gì có thể khiến người này thay đổi sắc mặt.
Chẳng lẽ Thần Toán Tử này thật sự có bản lĩnh?
Cũng không biết, trên tờ giấy nhỏ hắn cho của chủ nhân viết cái gì.
Quý nhân không để ý đến thủ hạ nghĩ gì.
Hắn hít sâu một hơi, ổn định cõi lòng kích động, muốn trịnh trọng hành lễ với Thần Toán Tử kia.
Nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện, rõ ràng vừa rồi Thần Toán Tử còn ở đây nhưng không biết từ lúc nào đã biến mất trước mắt hắn!
Quý nhân và người hầu đều sợ hãi.
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có quỷ thần sao?
Trong lòng hai người đầy tâm sự, thất hồn lạc phách về chỗ ở, mỗi người về phòng riêng nghỉ ngơi.
Tâm phúc lại bất ngờ phát hiện trong túi mình, không biết từ lúc có thêm một tờ giấy.
Hắn tò mò mở ra.
Sau khi nhìn thấy chữ trên đó thì sắc mặt mờ mịt.
Trên đó chỉ có hai câu thơ.
“Thái bình do tướng quân quyết định, nhưng tướng quân chưa chắc gặp thái bình.”
Tâm phúc lẩm bẩm lặp lại, xé tan mảnh giấy thành từng mảnh theo bản năng, rồi nuốt vào bụng.
…
Trên bầu trời thành Quảng Hàn, sau khi thấy phản ứng của tâm phúc, trên mặt Lý Phàm không khỏi nở nụ cười khó hiểu.
“Trước đây ta nghe được lời trước khi chết của ngươi, cho nên ngộ đạo, thành công lấy được Trúc Cơ ‘Hoàn Chân’.”
“Bây giờ tính cho ngươi một quẻ, xem như trả lại ân tình ngày đó.”
“Hy vọng ngươi bây giờ không có vận mệnh như thế.”
Hôm nay xem bói cho hai người, đương nhiên chính là Lang Gia Vương và Trấn Uy đại tướng quân sau này bình định và nhất thống thiên hạ.
Lý Phàm hóa thân thành thần bói toán, ngao du tứ phương, lĩnh hội đạo tính toán.
Sau khi định cư tại thành Quảng Hàn, thuật thôi diễn ngày càng tăng lên.
Lại ngẫu nhiên gặp hai người quen là Lang Gia Vương và tâm phúc của hắn, tâ huyết dâng trào, cho nên mới ra hai quẻ bói này.
Giải quyết xong một mối nhân quả.
Lý Phàm suy nghĩ thông suốt, tâm trạng vui vẻ.
Không ở lại nơi này nữa mà trở về núi Giải Ly.
Trong khoảng thời gian này, mọi cảnh tượng đều lóe lên trong đầu hắn trong một khoảnh khắc, Lý Phàm cũng nhận biết được về thuật thôi diễn.
“Trong thành Quảng Hàn kia, ta bao phủ thần thức của mình với tất cả mọi người mọi vật trong thành.”
“Thêm vào năng lực tính toán kinh khủng của Hóa Đạo Thạch, những thứ không biết đều bị ta thấy hết.”
“Chỉ riêng chuyện trong thành này, ta biết rất đầy đủ, có thể dự đoán tất cả.”
“Nhưng trên đời không chỉ có mỗi thành trì này. Kênh rạch thành Quảng Hàn giao nhau, vận chuyển đường biển rất phát triển.”
“Thương gia lui đến không ngừng, mỗi ngày có vô số người ra vào.”
“Đây chính là biển số.”
“Có càng nhiều biến số, độ chính xác ta tính toán ra cũng càng thấp đi.”
“Ngoại trừ ảnh hưởng từ bên ngoài thì lòng người khó đoán, cũng là một loại biến số.”