“Thời gian này thường được gọi là thời đại Phế Thổ.”
“Khi đó, số lượng tu sĩ giảm đến mức thấp nhất. Những tu sĩ còn sống sót trong kiếp nạn đều là những kẻ độc hành chân chính. Cô đơn lẻ bóng, không tin tưởng bất kỳ ai khác ngoại trừ bản thân mình.”
“Các tu sĩ sống ẩn thân ở nơi hoang dã, thám hiểm các phế tích để tìm kiếm cơ duyên.”
“Nhưng sức lực một người có hạn, lúc tìm thấy được nhiều công pháp nhưng lại
chẳng thể tu hành. Vào lúc này bọn họ đương nhiên sẽ nghĩ đến lấy công pháp đi trao đổi lấy vật hữu dụng với những tu sĩ khác.”
“Nhưng ở niên đại đó, sự tin tưởng giữa những tu sĩ với nhau đã gần như bằng không. Muốn thành công giao dịch cần một thương hội trung gian được tất cả mọi người tin tưởng là điều không thể thiếu.”
“Thương hội Vạn Pháp cũng là một trong những thương hội trung gian thế này. Cũng là tổ chức duy nhất vẫn còn tồn tại được sau sự thành lập của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội.”
“Thời đại phế thổ, số lượng tu sĩ thưa thớt. Mà công pháp lại không thiếu. Thường thì trên người một tu sĩ có mang theo mấy quyển công pháp của bản thân hoặc cướp được, hoặc cũng có thể là lấy được từ kỳ ngộ.”
“Thương hội Vạn Pháp cũng vào chính lúc đó trắng trợn thu vào số lượng công pháp khó mà tưởng tượng được. Đây cũng là nguyên nhân nó có thể sừng sững ngàn năm không ngã, vẫn còn trường tồn đến bây giờ.”
Tiêu Tu Viễn từ từ nói ra chân tướng về thương hội Vạn Pháp.
Lý Phàm nghe vậy, không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ sau lưng thương hội Vạn Pháp này là một chí cường giả ở cảnh giới Trường Sinh nào đó sao? Tu sĩ Hợp Đạo bình thường e là không bảo vệ được nhiều công pháp như vậy.”
Tiêu Tu Viễn gật đầu: “Đa số tu sĩ đều nghĩ như vậy. Bây giờ Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đều ngầm chấp nhận sự tồn tại của thương hội Vạn Pháp. Có thể khiến cho hai quái vật khổng lồ này nhượng bộ, vậy tu sĩ sau lưng nó đương nhiên không thể nào yếu được. Chẳng qua thân phận thật sự của đám cường giả này chẳng phải là chuyện mà những tiểu nhân vật như chúng ta có thể biết được.”
Lý Phàm âm thầm tâng bốc: “Đạo hữu có việc làm ăn trải dài khắp Tu Tiên giới, sao có thể xem là tiểu nhân vật được.”
Sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Theo lời đạo hữu nói, vậy việc làm ăn của thương hội Vạn Pháp đã được Vạn Tiên Minh chấp nhận. Nhưng tại sao cho tới bây giờ ta cũng chưa từng gặp bọn họ ở trong Vạn Tiên Minh? Dù là thương hội Vạn Hoa có việc làm ăn liên quan đến người phàm, ta cũng chỉ mới thấy nơi giao dịch của bọn họ ở xung quanh thôi, cũng chưa thấy cửa hàng của bọn họ.”
“Ha ha, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đều có hệ thống giao dịch độc lập, làm sao có thể để thương hội Vạn Pháp đoạt lấy mối làm ăn được. Bây giờ thương hội Vạn Pháp tuy được hai bá chủ chấp nhận, nhưng quy mô lại không lớn bằng trước kia, chỉ có thể sinh tồn ở trong vết nứt mà thôi.” Tiêu Tu Viễn cười nói.
“Thương hội Vạn Pháp hiện tại chỉ phát triển ở khu vực giao nhau giữa địa bàn của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội. Những nơi này thành phần hỗn loạn, sự kiểm soát của hai thế lực khá yếu, phần nhiều là tán tu. Thương hội Vạn Pháp này ở phe trung lập thế mà lại khiến người ta yên tâm nhiều hơn.”
“Còn nữa, trên địa bàn của riêng Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đều có một số chủng loại đặc sản phong phú. Mà quan hệ giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội tuy nói trong những năm tháng này không cạnh tranh thì vẫn có giao dịch. Nhưng những vật phẩm chiến lược quan trọng, bình thường đều không được liệt kê trong danh sách trao đổi.”
“Mà những vật tư này quả thật có lượng mua không hề ít. Cho nên, thông qua thương hội Vạn Pháp “chuyển đổi” đã trở thành một phương thức buôn bán.”
“Đương nhiên, giá cả cũng sẽ cao hơn không ít. Có lúc gấp mấy lần cũng là chuyện bình thường.”
“Ví dụ như bên Ngũ Lão hội kia, có loại đan dược tên là Ngộ Đạo đan. Nghe nói chính là bí truyền của Thượng Cổ Đại Đạo Tông, sau khi uống vào có thể tăng lên độ hòa hợp của pháp tắc Đại Đạo đối với bản thân, từ đó giảm bớt độ khó của ngộ đạo trên diện rộng, làm tăng tốc độ tu luyện.”
Lý Phàm ngẩn người: “Thế thì không phải hiệu quả chẳng khác gì khải linh của Thiên Huyền Kính sao?”
“Đúng vậy. Càng tuyệt diệu hơn chính là hiệu quả của Ngộ Đạo đan có thể cộng hưởng hoàn mỹ với khải linh. Khải linh làm tăng ngộ tính của bản thân, trong khi Ngộ Đạo đan lại giảm khó khăn trong việc ngộ đạo. Hai bên kết hợp, trong ngoài chung sức khiến cho việc tu luyện trở nên cực kỳ nhanh chóng.” Tiêu Tu Viễn khen ngợi.
“Trong liên minh đã thèm muốn Ngộ Đạo đan này từ lâu rồi. Nhưng thử đủ loại phương pháp cũng không cách nào phá giải. Sau đó hàng năm chỉ có thể thông qua thương hội Vạn Pháp để lấy một số lượng có hạn.”
“Ngộ Đạo đan này bên Ngũ Lão hội kia, nghe nói mỗi viên chỉ cần năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, cũng tương đương với năm mươi điểm độ cống hiến của chúng ta. Quả thực chẳng khác nào tặng không cả. Mà ở thương hội Vạn Pháp đó, bởi vì do có nhiều còn hơn là bị thiếu hụt nguyên liệu nên giá cả tăng vọt gấp mười lần, cơ bản đều có giá năm trăm điểm độ cống hiến một viên.”
“Cho dù thế thì vẫn có tu sĩ đồng ý mua, với lại số lượng tới mua còn không ít. Hết cách, ai kêu thứ này dùng tốt vậy cơ chứ!” Tiêu Tu Viễn cảm thán nói.
Phân thân của Lý Phàm trầm ngâm một lát bèn hỏi: “Ta trước đó từng nghe một tu sĩ Kim Đan từng vô tình nhắc qua sự tồn tại của Vẫn Tiên cảnh, Tiên Khiển cảnh. Trong Tiên Khiển cảnh dường như có thể giao dịch ẩn danh. Chẳng lẽ tu sĩ giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội không thể làm như vậy sao?”