Tiêu Tu Viễn có hơi bất ngờ: “Ngay cả sự tồn tại của Tiên Khiển cảnh mà đạo hữu cũng biết?”
Ngẫm nghĩ xong hắn vẫn nhỏ giọng giải thích: “Trước kia làm như vậy thì không sao.”
“Thế nhưng sau này, phương thức giao dịch nhanh gọn, bí ẩn như thế đã xuất hiện lượng hành động đầu cơ trục lợi, buôn đi bán lại ác ý khiến giá cả của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội xuất hiện tình trạng mất khống chế thị trường giá cả. Còn có gián điệp mượn cớ gây sự, trộm cắp và làm thất thoát lượng lớn thông tin bí mật.”
“Sau này hai đại năng của song phương đồng thời ra tay, chia nhau tạo ra hai đường ‘khoảng cách vĩ đại’.”
“Từ đó về sau, tu sĩ của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đã không thể thông qua Tiên Khiển cảnh giao dịch với nhau nữa.”
“Nếu tu sĩ Vạn Tiên Minh muốn đi vào tọa độ không gian khu vực Tiên Khiển cảnh của Ngũ Lão hội, thần thức sẽ bị hai luồng ‘khoảng cách vĩ đại’ ngăn cản. Ngũ Lão hội bên kia cũng tương tự như thế.”
Lý Phàm từ từ gật đầu.
“Ta hiểu rồi. Nói như vậy, nếu như ta muốn thông qua thương hội Vạn Pháp mua sắm công pháp thì chỉ có thể tự mình đi đúng không?”
“Đúng thế. Căn cứ gần nhất của thương hội Vạn Pháp nằm ở châu Cửu Sơn, gần với châu Ung Lương.” Tiêu Tu Viễn lại dặn dò: “Châu Cửu Sơn này không yên bình cho lắm. Nếu như đạo hữu thật sự muốn đi, vậy có thể hẹn đi chung với các tu sĩ của Vạn Tiên Minh.”
“Trên đường cũng có thể tương trợ lẫn nhau.”
“Đa tạ đạo hữu chỉ điểm. Lần này lộ trình xa xôi, có hơi mạo hiểm. Ta cần cẩn thận suy nghĩ.” Lý Phàm đáp lại.
Bên này, bản tôn của Lý Phàm ở Thiên Huyền Kính tìm kiếm thông tin đi từ biển Tùng Vân đến châu Cửu Sơn.
Quả nhiên có không ít tu sĩ đang chiêu mộ đồng đội.
Tuy nhiên trên những thông tin chiêu mộ này chỉ viết đích đến là châu Cửu Sơn.
Mục đích gì lại không nói cụ thể.
Rõ ràng là kiểu tự mình hiểu lấy.
“Lúc này mới vừa đến Miêu Định năm thứ mười, cũng chẳng có gì phải vội vàng.” Lý Phàm thầm suy nghĩ.
“Chờ năm định neo thứ mười một Vân Thủy Thiên Cung mở ra, xem thử phân thân có thể nhận được môn công pháp khác từ Tần Đường hay không.”
“Sau đó lại để phân thân đi một chuyến.”
Đưa ra quyết định, Lý Phàm tạm thời không bận tâm đến chuyện này nữa.
Hắn đổi hướng đến Giang Chính Tịch của Diễn Võ đường để hỏi thăm về chuyện làm sao để cải thiện phương pháp thực chiến.
Lý do làm điều này không chỉ vì để tăng lên chiến lực thực tế của mình.
Chủ yếu nhất là Lý Phàm muốn đánh bại Chương Thiên Mạch của Tử Tiêu tong trong Vẫn Tiên cảnh càng sớm càng tốt, xem thử sau này có thể đi đến nơi khác hay không.
Đúng vậy, Lý Phàm phát hiện bản thân mình đang bị vây khốn bên trong thành Ninh Viễn ở Vẫn Tiên cảnh kia.
Kiếp này hắn đã ba lần tiến vào bên trong Vẫn Tiên cảnh rồi.
Điểm đăng nhập thời không vẫn chưa từng thay đổi.
Tất cả đều dừng lại ngay trước khi theo Chương Thiên Mạch tiến về thành Ninh Viễn thu lấy thọ quả.
Vì thoát khỏi loại cục diện này, Lý Phàm đã nỗ lực thử nghiệm ba lần khác nhau.
Lần đầu tiên đi theo hướng “cốt truyện”, trước tiên sẽ giả chết.
Sau đó thừa dịp mấy người Chương Thiên Mạch và Tống Hòa Tụng đại chiến, lúc chẳng ai để ý đến sẽ lặng lẽ chuồn ra khỏi thành Ninh Viễn.
Đáng tiếc còn chưa chạy được bao xa đã bị Chương Thiên Mạch bắt lại.
Miệng kêu tà ma ngoại đạo, dùng một chiêu Tử Tiêu Thần Lôi đánh chết Lý Phàm.
Lần thứ hai, Lý Phàm trực tiếp phản bội luôn. Bí mật truyền âm cho Tống Hòa Tụng, nội ứng ngoại hợp cùng tập kích Chương Thiên Mạch.
Bản thân Chương Thiên Mạch bị trọng thương, nhưng đám người Lý Phàm đối mặt với Tử đan trong cơ thể mình lại chẳng làm được gì.
Sau khi niết bàn, thực lực của Chương Thiên Mạch tăng mạnh, lại dần dần đánh giết đám người Lý Phàm.
Lần thứ ba, Lý Phàm dứt khoát kiếm cớ, nói không muốn đi thành Ninh Viễn, muốn trở về tông môn.
Ai biết Chương Thiên Mạch lúc này lại thay đổi sắc mặt, không nói hai lời đã động thủ.
Lý Phàm đấu với hắn hồi lâu cuối cùng vẫn chiến bại.
Nhiều lần như thế thật sự mệt mỏi quá.
Nhưng hắn quả thật không phải đối thủ của Chương Thiên Mạch.
Mà bên trong Vạn Tiên Minh, các phương pháp tăng lực chiến của tu sĩ được bảo mật nghiêm ngặt.
Với cấp bậc quyền hạn hiện tại của Lý Phàm vẫn không tìm thấy kết quả có ích nào cả.
Sau đó Lý Phàm chỉ có thể ôm ý định thử hỏi Giang Chính Tịch của Diễn Võ đường một lần xem sao.
Mà câu trả lời của hắn lại nằm trong dự đoán của Lý Phàm: “Diễn Võ đường có đủ loại bí pháp, đều bị quản lý chặt chẽ, không cách nào truyền ra ngoài được.”
“Xin tạ lỗi với đạo hữu, tha thứ cho ta không thể giúp gì được.”
Vốn chỉ thuận miệng hỏi thử, không ôm hy vọng quá lớn, Lý Phàm vẫn lễ phép nói tiếng cám ơn.
Mà Giang Chính Tịch lại không biết xuất phát từ cẩn thận hay là tò mò, một lát sau gửi tin nhắn đến hỏi: “Không biết đạo hữu muốn muốn tăng lực chiến là vì chuyện gì? Theo ta được biết, đạo hữu chỉ là một trận pháp sư đúng không? Chẳng lẽ có kẻ thù gì sao?”
Tim Lý Phàm run lên, nhưng cũng không hoảng sợ nói: “Vậy thì thật sự không có. Chỉ là thường hay luận bàn với một bằng hữu, nhưng chưa từng chiến thắng. Cảm thấy không phục mà thôi.”
“Thật ra có tăng lực chiến lên hay không cũng chẳng quan trọng, điều quan trọng là thắng hắn một lần.”
Sau một lát, Giang Chính Tịch trả lời: “Ồ, hóa ra là vậy. Tâm lý cạnh tranh giành chiến thắng, mọi người đều thế. Có thể hiểu được.”
“Đạo hữu muốn muốn tăng trình độ lực chiến của chính mình lên, chuyện này ta không giúp được. Nhưng muốn đánh bại một đối thủ, ta ngược lại có ý tưởng này.”
Lý Phàm chấn động: “Đạo hữu mời nói!”