Chỉ có Lý Phàm khẽ động trong lòng, hỏi: “Trương đại sư, đảo Hải Thông này theo ta nhớ hình như là vùng sát biên giới phía Bắc của biển Tùng Vân, gần sát với châu Ung Lương.”
“Đột nhiên bị người tập kích...”
“Không lẽ là, là đám người Ngũ Lão hội giở trò quỷ?”
Trương Chí Lương gật đầu: “Chính là một vị tu sĩ Nguyên Anh của Ngũ Lão hội ra tay phá.”
“Chỉ là chuyện này Vạn Tiên Minh là chúng ta lại đuối lý, vậy nên không thể làm gì khác hơn là phải thừa nhận.”
Lý Phàm ngạc nhiên nói: “Chúng ta đuối lý? Tại sao?”
Trương Chí Lương có chút bất đắc dĩ nói: “Còn không phải nhờ Giang Chính Tịch của Diễn Võ đường kia sao.”
“Nói là vì truy đuổi tên lừa đảo nào đó, một đường đuổi thẳng tới châu Ung Lương.”
“Kết quả không tìm được người, lại còn bị người Ngũ Lão hội phát hiện.”
“Giang Chính Tịch và Đô Hưng Xương, bản lĩnh hai người này cũng không tầm thường.”
“Hai người liên thủ, có thể trốn thoát khỏi vòng vây của một gã Nguyên Anh và năm, sáu tên Kim Đan.”
Lý Phàm nghe đến đó, không khỏi ngạc nhiên nói: “Vãn bối từng cùng làm nhiệm vụ với Giang Chính Tịch này. Nếu như ta nhớ không nhầm, tu vi hai người này cùng lắm chỉ là Kim Đan trung kỳ. Sao có thể chạy trốn dưới sự đuổi giết của tu sĩ Nguyên Anh cùng với nhiều Kim Đan như vậy?”
Ánh mắt Trương Chí Lương híp lại, chậm rãi giải thích: “Tuy hai người này chỉ là Kim Đan trung kỳ, nhưng tâm ý tương thông lẫn nhau, phối hợp chặt chẽ. Rất am hiểu kỹ thuật đánh hội đồng.”
“Kim Đan pháp tướng của bọn họ, một cái là Phiêu Phi Bạch Tuyết, một cái là Lăng Sương Hồng Mai.”
“Phối hợp với nhau, có thể tạo thành ‘thế giới Lưu Ly’ tương tự với pháp vực của Nguyên Anh.”
Lý Phàm nhớ lại cảnh tượng tru sát dị thú Hồng Mao trên đảo khi xưa, không khỏi gật đầu.
Trương Chí Lương giống như nhớ ra cái gì đó, trên mặt mang theo một nụ cười, nói tiếp: “Hai vị tu sĩ Kim Đan nho nhỏ, sau khi phá hủy bên trong một hồi, vẫn còn có thể toàn thân trở ra. Ngũ Lão hội đương nhiên không nhịn được muốn trả thù một phen.
“Nhưng mà xuất động tu sĩ Hóa Thần, chủ động khai chiến, lại không dám gánh vác trách nhiệm này.”
“Không thể làm gì khác hơn là âm thầm phái tên tu sĩ Nguyên Anh lẻn vào biển Tùng Vân, tàn sát bừa bãi xả giận trên đảo Hải Thông rồi.”
“Hừ, Ngũ Lão hội cũng chỉ có chút tiền đồ này.”
Trương Chí Lương khinh thường nói.
Dứt lời, hắn nghiêm mặt nói: “Đi thôi, tuy nói hành vi của bọn hắn có chút hèn, nhưng tu sĩ Nguyên Anh ra tay, đảo Hải Thông thật sự tổn thất không nhỏ.”
“Kết cấu của đại trận hộ đảo đều bị phá hủy hoàn toàn, ngay cả truyền tống trận cũng không dùng được. Phải truyền tống tới đảo Du Môn bên cạnh rồi bay qua.”
Dưới sự hướng dẫn của Trương Chí Lương, mấy người Lý Phàm dùng thời gian một ngày mới chạy tới được phụ cận đảo Hải Thông.
Người canh giữ đảo đã sớm nhận được thông báo, đứng đây chờ sẵn rồi.
“Xin chào Trương đại sư!”
Có lẽ là vì gần sát lãnh địa của Ngũ Lão hội, người canh giữ đảo lần này lại là một vị tu sĩ Kim Đan.
Dáng vẻ khôi ngô cường tráng, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, hình như bị thương không nhẹ.
“Vị này chính là người canh giữ đảo Hải Thông, Bùi Đà Bùi Đà Liễu!” Trương Chí Lương giới thiệu với nhóm người Lý Phàm.
“Bùi Đà đạo hữu hiện tại đã là Kim Đan kỳ viên mãn, đã bước một chân vào Nguyên Anh kỳ. Tu sĩ Nguyên Anh của Ngũ Lão hội đột kích lần này, nếu không phải Bùi đạo hữu dùng hết toàn lực, khỏi động đại trận hộ đảo chống đỡ. E là đảo Hải Thông này sẽ biến thành một đống phế tích rồi.”
Bùi Đà khoát tay áo, có phần xấu hổ: “Bùi Đà vô năng, không nhận nổi khen ngợi như vậy của đại sư.”
Trương Chí Lương cười ha ha, cũng không tiếp tục đề tài này.
“Bùi đạo hữu, người phàm trên đảo sắp xếp sao rồi?” Hắn hỏi.
Bùi Đà gật đầu: “Đều đã di chuyển tới đảo còn lại rồi. Đại sư lúc nào cũng có thể tiến thành việc tu sửa.”
Trương Chí Lương quét mắt nhìn phía dưới đảo một cái, chốc lát sau nói: “Mức độ tổn hại còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của ta. Thay vì chậm rãi sửa chữa, còn không bằng bố trí lại lần nữa.”
Vừa nói, cũng không thấy động tác của hắn như thế nào.
Bầu trời đảo Thông Hải đột nhiên tối sầm.
Mây đen nghìn nghịt không biết từ đâu tới, một con mắt khổng lồ xuất hiện từ trong mây.
Nhìn thẳng vào đảo Thông Hải bên dưới.
Tuy không phải là mục tiêu tập trung của ánh mắt, nhưng đứng trong tầm mắt khổng lồ này, Lý Phàm cảm thấy linh khí trong cơ thể thoáng chậm lại, vận chuyển khó khăn.
Trong lòng dâng lên cảm giác kinh hoàng như bị nhìn thấu toàn bộ bí mật.
Được một cái ý chí Lý Phàm cũng không tầm thường, đã từng đối mặt với đại năng đứng đầu cấp bậc như Bạch Phát Thiên Y.
So sánh với uy áp của Nguyên Anh kỳ, cũng phải gọi là sư phụ.
Lý Phàm rất nhanh đã hồi phục bình thường.
Chẳng qua để không khiến người khác chú ý, hắn vẫn giả bộ lạnh run như mấy vị tu sửa trận pháp bình thường khác.
Tốt một điều là con mắt khổng lồ trên bầu trời này cũng không duy trì lâu.
Ánh sáng màu bạc đột nhiên lóe lên bên ngoài đảo Thông Hải.
Trong sự cảnh giác của Lý Phàm, kết cấu trận pháp còn sót lại bên trên, toàn bộ đều tan rã phân giải bên trong ánh sáng bạc này.
Trong phút chốc, trên đảo Hải Thông đã không còn thấy dấu vết trận pháp nữa.
Bầu trời lại một lần nữa trở nên trời quang mây tạnh, trong mặt Bùi Đà hiện lên một tia hâm mộ, nói: “Uy thế ‘Pháp Nhãn động thiên’ này của Trương đại sư, quả thật bất phàm.”