“Thật là làm nhục danh tiếng của người trọng sinh.”
“Ta nhớ hình như năm sau, Trương Hạo Ba kia vừa mới xuất hiện. Dùng thời gian một năm ngắn ngủi, từ người phàm biến thành tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.”
“Tuy không biết bên trong xảy ra chuyện gì, những mà cũng không cản trở ta đi nẫng tay trên.”
“Biến cơ duyên của hắn làm của riêng.”
“Còn có, năm sau động phủ Thiên Dương mở ra. Tuy Thiên Dương đó thật ra là khôi lỗi Hóa Thần, nhưng chỉ cần chuồn đi thành công trước khi hắn hiện ra toàn bộ bản thể, thì vấn đề sẽ không lớn.”
“Ừm, một mình ta thì có chút miễn cưỡng. Phải nghĩ cách lôi kéo Tiêu Hằng, để hắn ngăn cản mấy khôi lỗi giữ cửa kia. Dựa vào tốc độ của ta, hẳn là có thể đi vào càn quét một vòng, sau đó toàn thân trở ra.”
Diệp Phi Bằng nghĩ như vậy, viết xuống dòng chữ Trương Hạo Ba, Thiên Dương xuống bờ cát, trên mặt lộ vẻ mong đợi.
Sau đó dùng chân xóa đi chữ viết.
...
Lý Phàm ở bên trong Thiên Huyền Kính thấy một màn như vậy cười cười.
“Quả nhiên là muốn đánh chủ ý cướp đoạt cơ duyên của Trương Hạo Ba. Không sao cả, ta đã sớm chuẩn bị xong xuôi.”
“Mà nhìn đời này, có khi nào Diệp Phi Bằng có thể khiến ý thức biển Tùng Vân chú ý, nhận được nửa viên Thương Hải châu.”
Dời lực chú ý ra khỏi hoang đảo, Lý Phàm bắt đầu xem xét mấy tin tức mình nhận được, lập tức có chút dở khóc dở cười.
“Vị đạo hữu này, ngươi tạo ra Lý Thiên Mạch cũng quá đáng quá mà. Có thể sống lại thì cũng thôi đi, sau khi sống lại thực lực còn mạnh hơn? Bịp quá rồi!”
“Ta đã khiếu nại với Thiên Huyền Kính rồi, nhất định là có vấn đề. Làm gì có tu sĩ Trúc Cơ có sức chiến đấu bịp bợm như vậy được?”
“Đạo hữu có thể tiết lộ nguyên hình của Lý Thiên Mạch này là vị nào không? Ta bằng lòng dùng năm trăm điểm cống hiến mua thông tin này của ngươi!”
...
Những tin tức này đều là những tu sĩ đánh thua Chương Thiên Mạch gửi tới.
Lý Phàm nhìn thoáng qua chiến tích trong khoảng thời gian này của Chương Thiên Mạch.
Tám thắng một hòa.
Trận thắng đương nhiên không cần nói nhiều, sau khi Tử đan sống lại, cơ bản đều là nghiền áp.
Chỉ là trận hòa kia, có chút thú vị.
Bên ứng chiến kia, tuy thực lực không mạnh, nhưng thủ đoạn phòng thủ lại xuất sắc bất thường.
Bốn phương tám phía xung quanh cơ thể đều có mai rùa vây quanh bảo vệ, cho dù Chương Thiên Mạch sử dụng thủ đoạn gì, đều không xuyên được lớp phòng thủ này.
Tử Tiêu Thần Lôi đánh lên mai rùa, cũng chỉ để lại một vết đen.
Mà vị tu sĩ kia cười khan một tiếng, vết đen này ngay lập tức hồi phục như ban đầu. Lý Phàm nhìn danh hiệu của vị tu sĩ này, trong lòng càng thêm câm nín.
“Ngạc Hâm Nhậm...”
Lập tức ngăn chặn vị tu sĩ này, từ chối toàn bộ thư đối chiến của hắn.
Sau khi cho vào danh sách đen, Lý Phàm thần thanh khí sảng cũng đột nhiên nhận được thông báo truyền tin.
Vừa mở ra nhìn, là đại sư trận pháp Trương Chí Lương gửi tới.
Hóa ra, đám người bọn họ rốt cuộc đã nghiên cứu được Vạn Lý Sơn Hà Trận nghiên cứu tàm tạm.
Trở lại trong Sách Trận đường.
Kể từ khi nhận chức tới nay, Lý Phàm cũng chỉ gặp được hắn một lần trên hòn đảo này mà thôi.
Lần này Trương Chí Lương bảo Lý Phàm tới Sách Trận đường một chuyến.
Lại kiểm tra một chút trình độ trận pháp của Lý Phàm, sau đó dựa vào thành tích, lại sắp xếp công việc phía sau.
Lý Phàm cũng không trì hoãn, thay hắc hoàng đạo bào, đi vào trong Sách Trận đường.
Trương Chí Lương đang chờ.
Ngoài Trương Chí Lương, còn có một vị tu sĩ Trúc Cơ xa lạ khác.
Nhìn bộ dáng cũng giống như Lý Phàm, đều là người đảm nhiệm chức vụ tu sửa trận pháp.
Sau khi lần lượt chào hỏi hai người, Lý Phàm yên lặng đứng ở một bên.
Trương Chí Lương thì bảo Lý Phàm chờ chốc lát.
Sau đó, lục tục có thêm ba vị tu sĩ Trúc Cơ khác lần lượt có mặt.
Đợi sau khi năm người tới đông đủ, Trương Chí Lương lần lượt ném cho mấy người Thức Linh Cầu, cất giọng nói: “Trước tiên kiểm tra trình độ trận pháp của các ngươi đã, xem xem trong khoảng thời gian này các ngươi có lười biếng hay không.”
Lý Phàm nhận lấy tiểu cầu màu đen này, thành thạo tách ra một luồng thần thức tiến vào bên trong, bắt đầu làm đề.
Toàn là một vài thứ quen thuộc, rất nhanh Lý Phàm đã hoàn thành thử thách.
Mà bốn người còn lại lúc này vẫn còn đang đắm chìm ở trong Thức Linh Cầu.
Trương Chí Lương thu hồi tiều cầu, lộ vẻ mặt hài lòng: “Không tệ.”
Đợi mấy người còn lại hoàn thành thử thách, vẻ mặt hắn âm trầm hướng về phía một người trong đó nói: “Tôn Linh, trong năm người các ngươi thành tích của ngươi đứng thứ ba nhưng ta vẫn muốn sa thải ngươi. Có biết tại sao không?”
Sắc mặt vị tu sĩ tên Tôn Linh này lập tức trở nên trắng bệch.
Há miệng như muốn biện giải cho mình.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ khổ sở trả lời: “Vãn bối biết. Trong khoảng thời gian này vãn bối bỏ bê nghiên cứu học tập trận pháp, trình độ vẫn dừng lại ở ba năm trước...”
Trương Chí Lương khoát tay áo: “Biết là tốt, ngươi đi đi!”
Tôn Linh chắp tay, thi lễ một cái, ảm đạm rời đi.
Bốn người còn lại thấy vậy, sắc mặt đều nghiêm túc.
“Được rồi, không cần khẩn trương. Các ngươi đều không tệ lắm.”
Trương Chí Lương cười cười, nói: “Vì nguyên nhân đặc biệt, ta cũng đã rất lâu không giảng dạy cho các ngươi rồi.”
“Đúng lúc gần đây đại trận hộ đảo của đảo Hải Thông gần đây bị người tập kích, bị tổn hại nghiêm trọng, cần tu bổ.”
“Các ngươi hãy đi cùng ta, tu sửa nó.”
“Nhân cơ hội này, ta cũng sẽ giảng giải cho các ngươi những hạng mục cần chú ý khi xây dựng và tu sửa trận pháp cỡ lớn.”
Ba người còn lại đều nhao nhao gật đầu đồng ý.