Thông qua việc sáng lập luận đạo giả, đối chiến cùng những nhân vật khác, từ đó tìm được phương pháp đánh bại Chương Thiên Mạch.
Đây chỉ là một trong nhiều loại thử nghiệm của Lý Phàm thôi.
Dù sao hiện tại hắn không thiếu điểm cống hiện, tiện tay thử một lần, cho dù thất bại cũng không sao.
“Nếu như thật sự không được, thì chỉ có thể chờ đến khi đột phá Kim Đan kỳ, trực tiếp dùng thần thông trói trùng bắt hắn lại thôi.”
Lý Phàm yên lặng suy nghĩ.
Tạm thời không quan tâm tới việc này, Lý Phàm lấy một cục đá màu xanh đậm từ trong túi trữ vật ra, bắt đầu cẩn thận vuốt ve.
Đây chính là viên Hóa Đạo Thạch lấy được trong Thiên Tỏa Bảo Hạp từ mộ Y Hành đời này.
Không thể nhớ được cách mở Thiên Tỏa Bảo Hạp đời trước, đời này mời Thiên Huyền Kính hỗ trợ phá giải.
Lý Phàm đã nắm giữ bí thuật “Hóa Đạo Thần Nhất”, không hề có chút áp lực nào đã ghi nhớ chính xác thứ tự sắp xếp 49999 trang giấy.
“Nếu có lần sau, thì không cần làm phiền tới Thiên Huyền Kính rồi, cũng có thể tiết kiếm được một chút điểm cống hiến.”
Lý Phàm dùng thần thức chạm vào Hóa Đạo Thạch trong tay. Nháy mắt, ánh sáng màu xanh đậm rực rỡ chớp động.
Dòng năng lượng nhè nhè toả ra từ Hóa Đạo Thạch bị thần thức Lý Phàm hấp thu.
Mà tinh thể màu lam trong thức hải giữa lông mày kia, giống như càng ngày càng trở nên đậm hơn.
“Hai viên Hóa Đạo Thạch này vốn là một thể. Tuy không tự động dung hợp giống kỳ vật thiên địa bình thường, nhưng ta có thể dùng bí pháp “Hóa Đạo Thần Nhất” chậm rãi hấp thu. Cuối cùng hoà làm một thể với mảnh trong thức hải kia của ta.”
“Hiện tại Hóa Đạo Thạch, một đá khó cầu. Viên trong đầu ta chỉ là hạ phẩm mà thôi. Cũng không trân quý bao nhiêu.”
“Nhưng mỗi một lần luân hồi, ta lại có thể hấp thu thêm một viên Hóa Đạo Thạch hạ phẩm.”
“Cho dù hiệu quả của một hai viên chưa ra hình dạng gì, nhưng nếu hàng trăm, hàng nghìn mảnh thì sao?”
“Lượng thay đổi, đủ để khiến cho chất thay đổi.”
“Thậm chí, cuối cùng về lại trạng thái “Hóa Đạo Thạch Mẫu” như viên của Thái Diễn tông, cũng không phải là không được.”
Nghĩ tới đây, trong mắt Lý Phàm toát ra sắc thái không rõ.
“Hạn chế duy nhất chính là, thần thức hiện tại của ta vẫn còn quá yếu. Hiệu suất hấp thu chuyển hoá quá chậm.”
“Vẫn phải trông cậy vào Vẫn Tiên cảnh.”
Lý do Lý Phàm vội vã muốn đổi một chỗ khác trong Vẫn Tiên cảnh, cũng là vì hấp thu thể xác Lý Trần Tử Tiêu tông. Phương pháp giúp thần thức tăng trưởng, dường như chỉ hiệu quả lần đầu tiên.
Sau mấy lần chết đi, cũng không khiến cho thần thức Lý Phàm mạnh lên chút nào.
“Vẫn là không nên vội vàng, cần làm từng bước.” Lý Phàm khẽ thở dài một cái.
Dưới tình huống làm nhiều việc cùng một lúc, Lý Phàm tu hành Tọa Sơn Quyết, và hấp thu Hóa Đạo Thạch cùng một lúc.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Rất nhanh lại qua 11 năm Miêu Định, thời gian Vân Thuỷ Thiên Cung mở ra.
Bản tôn Lý Phàm không có xuất động, vẫn ở trong Thiên Huyền Kính khổ tu.
Chẳng qua là để cho phân thân đi một chuyến, cướp được từ chỗ Tần Đường một bộ công pháp Nguyên Anh “Lục Dục Vô Tướng”.
Có thể thúc dục sáu loại dục vọng vui, buồn, giận dữ, sợ hãi, yêu, ác, hóa thành sáu loại thần thông khác nhau.
“Không hổ là cấp cao nhất Truyền Pháp các, tên Tần sư huynh kia thật đúng là bào thế nào cũng không hết.”
“Công pháp này Tô tiểu muội cũng có.”
“Đáng tiếc có vết xe đổ của Thiên Y, ta học Vân Thủy Huyễn Mộng Công của hắn, cũng không dám tiếp tục đi nhổ lông dê nữa.”
Lý Phàm tiếc nuối lắc đầu.
Nghĩ đến đám người Tô tiểu muội, ý niệm trong đầu hắn vừa chuyển, tầm nhìn lập tức chuyển tới bên phía hoang đảo.
Đã sớm khóa định Diệp Phi Bằng và Tiêu Hằng thông qua Sát Cơ Vô Tướng.
Lúc này chuyển lực chú ý qua chỗ khác, Lý Phàm phát hiện hơn một năm trôi qua, tu vi Tiêu Hằng đã là Luyện Khí trung kỳ.
Xem chừng, cách đột phá Luyện Khí hậu kỳ cũng không còn xa.
Mà tốc độ tu luyện của Diệp Phi Bằng chậm hơn, hình như mới vừa đột phá tới Luyện Khí trung kỳ, khí tức còn có chút bất ổn.
Lúc này hai người đang đối chiến luận bàn.
Lúc này Tiêu Hằng đã có thể ngưng tụ ra mười chín chuôi Định Hải Thần Kiếm.
Thủy Kiếm màu lam bay lượn trên dưới, uyển chuyển như du long bay lượn, gầm thét đánh về phía Diệp Phi Bằng.
Mà Diệp Phi Bằng sợ hãi không loạn, thân hình bất định giống như quỷ mị.
Dưới chân sinh gió, dễ dàng tránh thoát được từng đòn tấn công của thủy kiếm.
Mỗi một bước bước ra, dưới chân còn đồng thời tạo ra một lưỡi dao nước, lặng yên không một tiếng động bay về phía Tiêu Hằng.
Nhưng mỗi lần vừa tới gần Tiêu Hằng, thì sẽ bị thủy kiếm đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Diệp Phi Bằng cũng không nổi giận, mà vẫn không ngừng tiến lại gần Tiêu Hằng.
Chậm rãi, khi hắn còn cách Tiêu Hằng Tiêu Hằng một trượng, trên mặt lộ ra nụ cười như thực hiện được âm mưu.
Lại đột nhiên phát hiện, bản thân không biết từ lúc nào đã bị mười chín chuôi Định Hải Thần Kiếm, bao vây chặt chẽ vào giữa!
Thân pháp tốt hơn nữa, cũng không chạy thoát nổi!
“Ta đầu hàng!” Diệp Phi Bằng quyết định thật nhanh, hét lớn.
Tiêu Hằng khẽ mỉm cười, Định Hải Thần Kiếm gào thét sượt qua, cắt đứt một lọn tóc của Diệp Phi Bằng.
“Tên mập, ngươi cần phải thêm chút sức đó. Chỗ tóc ta lấy được này, cũng đủ để ngươi gỏa trang thành đại cô nương rồi!” Tiêu Hằng cười nói.
“Đắc ý cái gì, một ngày nào đó ta sẽ đánh ngươi một trận.” Diệp Phi Bằng lạnh lùng hừ một tiếng, dưới chân liên tục lùi về sau.
Đi tới bờ biển, Diệp Phi Bằng thầm nghĩ: “Không được, tiếp tục tu hành ở trên hoang đào này, sẽ luôn bị tên nhóc kia trèo lên đầu.”