Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 322 - Chương 322. Phân Thần Vào Ngọc Giản

Chương 322. Phân thần vào ngọc giản Chương 322. Phân thần vào ngọc giản

Sau khi Lý Phàm cũng mấy vị “đồng nghiệp” tách nhau ra, một lúc lâu sau mới lại đi vào Sách Trận đường.

Trương Chí Lương đang chờ.

“Trương đại sư, không biết ngài tìm ta có chuyện gì?” Lý Phàm cung kính hỏi.

Trương Chí Lương mỉm cười, nói ngay vào điểm chính: “Ta thấy ngươi rất có thiên phú trên con đường trận pháp này. Không biết ngươi có nguyện ý ở bên cạnh ta học tập trận pháp không?”

Lý Phàm làm bộ dáng giống như vô cùng vui mừng: “Trương đại sư đứng đầu trận pháp tại biển Tùng Vân, ta đương nhiên nguyện ý.”

“Chỉ có điều...” Lý Phàm lại có chút do dự nói.

“Sao, ngươi còn có điều gì băn khoăn?” Trương Chí Lương chợt cau chân mày hỏi.

Lý Phàm thành thật trả lời: “Vãn bối hiện tại là Trúc Cơ hậu kỳ, muốn tập trung tinh lực, nâng cao tu vi, đột phá đến Kim Đan kỳ trước...”

Còn chưa nói xong đã bị Trương Chí Lương cắt đứt.

“Tu tiên giả chũng ta, tầm quan trọng của cảnh giới đương nhiên đứng đầu tiên. Dù sao mỗi một lần đột phá đều có thể tăng lên rất nhiều thọ nguyên. Dự định lần này của ngươi, cùng là lẽ thường tình.”

“Chẳng qua tu hành cũng phải chú ý kết hợp lao dật, có đôi khi tu luyện thấy bình cảnh, ngược lại nghiên cứu học tập trận pháp, có khi lại dễ dàng đột phá hơn.”

Trương Chí Lương suy nghĩ một lúc, không biết lôi từ đâu ra một người nộm kim loại, đưa tới.

Lý Phàm nhận lấy cẩn thận quan sát, phát hiện thứ trong tay rất giống Trương Chí Lương.

“Trương đại sư, đây là?” Lý Phàm hỏi.

“Ha hả, thứ này là ‘Phân Thần Ngọc Giản’. Trong đó có chưa một tia thần niệm của ta, có thể hóa thành ảo ảnh, thay người truyền thụ kiến thức trong ngọc giản.”

Trương Chí Lương lộ vẻ mặt đắc ý, giảng giải cho Lý Phàm.

Vừa nói, người nộm kim loại kia trong nháy mắt biến thành vô số điểm sáng, tạo thành một thân hình, xuất hiện ở trước mặt Lý Phàm.

Không hề khác chân thân, gần như khó có thể phân biệt được thật giả.

“Trong quá trình học tập, có bất kỳ điều gì ngươi không hiểu, cũng có thể hỏi nó. Nó dựa vào nội dung trong ngọc giản, cùng với trí nhớ của thần niệm, giải đáp cho ngươi. Sự tồn tại tương đương với nửa phân thân của ta.”

Bản tôn Trương Chí Lương cùng với ảo ảnh hình nộm kim loại biến thành đồng thời lên tiếng.

“Nếu như gặp phải vấn đề nó thật sự không giải quyết được, ta còn có thể tiến hành đón nhận bất cứ lúc nào, tự mình trả lời.”

“Thiên phú của ngươi không tệ, ta tặng ‘Phân Thần Ngọc Giản’ này cho ngươi. Ngươi mang theo bên người, có thể học tập trận pháp bất kỳ lúc nào ngoài việc tu hành.”

“Như vậy cũng không làm chậm trễ ngươi tu hành, cũng có thể nâng cao trình độ trận đạo của ngươi.”

“Đương nhiên, nội dung trong ngọc giản có hạn. Chờ sau khi ngươi học xong toàn bộ nội dung bên trong, có thể đến Sách Trận đường tìm ta.”

“Ta sẽ đổi mới ‘Phân Thần Ngọc Giản’ cho ngươi.”

“Ngươi thấy thế nào?”

Trương Chí Lương cười híp mắt hỏi.

Lý Phàm cũng không thấy xa lạ đối với ảo ảnh này.

Kiếp thứ mười hai học tập tại Sách Trận đường, chính ảo ảnh này đã dạy hắn.

Chỉ có điều khi đó, hắn cho rằng ảo ảnh này tồn tại giống như trận pháp, pháp thuật phân thân các loại.

Không nghĩ tới là là một ngọc giản biến thành.

Chẳng qua chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì tới Lý Phàm.

Hắn tới chỗ Trương Chí Lương, một là vì nâng cao trình độ trận pháp.

Hai là để sau khi nhận được sự tín nhiệm của Trương Chí Lương, hắn bàn giao 40 vạn điểm cống hiến di đoái.

Hôm nay có Phân Thần Ngọc Giản này, hắn không cần tiếp tục ở trong Sách Trận đường nữa, ngược lại có chút tự do hơn.

Lúc này làm một bộ dáng trông vô cùng vui vẻ, cảm ơn Trương Chí Lương.

Trương Chí Lương lại cùng với Lý Phàm nói một hội quy củ giáo đồ bản thân, mới để cho Lý Phàm rời đi.

“Nếu như nói lúc trước là ta cơ duyên xảo hợp, bái làm môn hạ của Trương Chí Lương, cuối cùng dùng một chữ ‘chăm’ làm hắn cảm động.”

“Như vậy thì đời này, cũng vì ta biểu hiện ra thiên phú trận đạo, Trương Chí Lương thấy cái mình thích là thèm, chủ động thu ta làm đồ đệ.”

“Chỉ là, điều này cũng chưa chắc nói lên thiên phú của ta cao nhường nào. Rất có thể là Trương Chí Lương quăng rộng lưới.”

“Suy nghĩ một chút, chuyện này cũng hợp lý.”

“Cả biển Tùng Vân đều biết đạo lý trứng gà không để chung một giỏ, vị Trương đại này, chắc sẽ không yên tâm giao sở học cả đời ‘Vô Hạn Pháp’ cho một vị tu sĩ Luyện Khí mới đúng.”

Ở bên trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm nhớ lại kiến thức kiếp thứ mười hai, có chút hiểu được.

Chẳng qua động cơ của bản thân hắn không trong sạch, đương nhiên cũng sẽ không có tư cách gì không cân bằng trong lòng.

Đè lại suy nghĩ, Lý Phàm mở ra chức năng khải linh.

Mở ra ‘Phân Thần Ngọc Giản’, một bên Lý Phàm nghe ảo ảnh Trương Chí Lương giảng bài, một bên khổ tâm tu luyện.

Hai luồng ý chí phân biệt rõ ràng, không chút nào ảnh hưởng lẫn nhau.

“Hóa Đạo Thần Nhất, quả nhiên vô cùng kỳ diệu. Chia tâm thần ra vài cái, cho dù làm chuyện gì, hiệu suất cũng rất cao.”

Cảm nhận được hiệu quả phi thường của bí thuật Thái Diễn tông này, Lý Phàm không nhịn được tán thưởng.

...

Khi bản tôn Lý Phàm đang bế quan khổ tu.

Phân thân cuối cùng cũng nhận được lời mời của Tiêu Tu Viễn.

“Lâm Phàm đạo hữu, may mắn không hổ thẹn! Tiểu Dược Vương đỉnh ngươi nhờ ta tìm, cuối cùng ta cũng đào được rồi!”

“Hắc hắc, lần này nhưng lại thu hoạch lớn, ngươi đoán thử xem, tổng cộng ta đào được bao nhiêu cái!”

Bình Luận (0)
Comment