“Bao nhiêu cái?” Ánh mắt phân thân Lý Phàm chợt lóe.
“Ha ha, không lẽ đạo hữu dọn sạch toàn bộ phế tích Dược Vương tông à?”
Tiêu Tu Viễn vui tươi hớn hở nói: “Cái này thì thật sự không có, chỉ là vận may tốt, vừa vặn đào được một xưởng di tích mà thôi. Tuy là phần lớn đều là tàn thứ phẩm không dùng được, nhưng ta nhặt được khoảng hai mươi tám cái đỉnh nhỏ hoàn hảo không vết xước.”
“Hai mươi tám cái?” Lý Phàm kinh sợ trong lòng, không nghĩ tới số lượng tiểu Dược Vương đỉnh này lại có nhiều như vậy?
Số lượng này, lại thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhớ lại cảnh tượng kiếp thứ mười hai, chỉ vì hai cái tiểu Dược Vương đỉnh trong nhẫn trữ vật mà bị đuổi giết, Lý Phàm rơi vào trầm tư.
Vị tu sĩ Nguyên Anh kia, trực tiếp khóa vị trí của hắn. Rõ ràng là thông qua phương pháp nào đó, có thể cảm ứng được sự tồn tại của tiểu Dược Vương đỉnh.
Có thể là bí pháp nào đó, cũng có khả năng là vì hắn mang tiểu Dược Vương đỉnh trên người.
Mà nguyên nhân tranh đoạt tiểu Dược Vương đỉnh, đương nhiên là vì Dược Vương đỉnh thật sự trở về.
“Cơ duyên trong Dược Vương đỉnh, đương nhiên không thoát khỏi liên quan với những đỉnh nhỏ tương ứng của Dược Vương tông này.”
“Lúc ấy ta bị đuổi giết, sợ cũng chỉ là một cảnh tượng trong vở kịch tranh đoạt thảm thiết mà thôi.”
“Chỉ là, đối với đời này của ta, số lượng tiểu Dược Vương đỉnh này càng nhiều càng tốt!”
Đang suy nghĩ, trong giây lát Lý Phàm cũng đã lập xong kế hoạch.
Lúc này mới nghe tiếp lời nói của Tiêu Tu Viễn, trả lời: “Ha hả, vận khí của Tiêu đạo hữu quả thật không tệ.”
“Nhưng ta cũng không cần nhiều đỉnh nhỏ như vậy, thông thường trồng hai cái là đủ. Mua thêm hai cái dự phòng là dư dả rồi!”
Tiêu Tu Viễn vội vàng nói: “Lời này của đạo hữu sai rồi, tiểu Dược Vương đỉnh này ta đã giám định qua. Không hổ là pháp khí đại phái thượng cổ, công hiệu phi thường. Hiệu quả bồi dưỡng linh thực, mấy thứ pháp khí làm ẩu hiện tại còn lâu mới có thể sánh được. Lại càng không cần phải nói bọn nó vốn là lịch sử lâu đời, có...”
Lý Phàm cười cắt đứt lời Tiêu Tu Viễn: “Ha hả, ta cùng đạo hữu cũng coi như là trải qua họa nạn cùng nhau. Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, đạo hữu đang lo lắng giá thảo dược hiện tại quá thấp, đống tiểu Dược Vương đỉnh này khó bán đi, nên mới cố gắng khuyên ta mua nhiều một chút.”
Tiêu Tu Viễn không nghĩ tới Lý Phàm lại trực tiếp như vậy, cười ha ha che dấu sư bối rối của mình.
Đang muốn lên tiếng giải thích, lại nghe Lý Phàm nói: “Đạo hữu yên tâm, nếu tiểu Dược Vương đỉnh này là ta nhờ ngươi đi tìm, đương nhiên sẽ không khiến ngươi lỗ vốn.”
“Theo ý của ta, đem mấy cái đỉnh nhỏ này bán ra với giá gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần cũng không phải việc khó!”
Giọng điệu cuồng vọng, nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Tiêu Tu Viễn nghe vậy không khỏi tò mò: “Nguyện nghe cao kiến của đạo hữu.”
Lý Phàm khẽ mỉm cười: “Đạo hữu phải biết, giá cả hàng hóa, thật ra thì không liên quan lắm tới giá trị bản thân nó.”
“Một món hàng rốt cuộc có thể bán được giá bao nhiêu, quyết định bởi người mua nó bằng lòng trả giá bao nhiêu mà thôi.”
“Đống tiểu Dược Vương đỉnh này. Nó đơn thuần chỉ là pháp khí dùng để bồi dưỡng linh thực, như vậy thì cho dù đạo hữu có thổi phồng, khuyếch đại ưu điểm của nó, giá cũng chỉ dừng lại ở hơn một nghìn điểm cống hiến mà thôi.”
“Đạo hữu nghĩ có đúng không?”
Tiêu Tu Viễn chậm rãi gật đầu: “Không tồi. Hơn một nghìn điểm cống hiến vẫn là đạo hữu đánh giá cao. Dưới tình huống thị trường thảo dược đồng loạt đóng băng, có thể bán với giá năm, sáu trăm điểm cống hiến một cái, coi như là may mắn.”
“Vậy nên, nếu như muốn bán tiểu Dược Vương đỉnh với giá cao, sẽ phải đào ra được những giá trị khác trên người chúng...” Giọng điệu Lý Phàm sâu xa, chậm rãi nói.
“Những giá trị khác?” Tiêu Tu Viễn ngẩn người, “Đống đỉnh nhỏ này còn có những tác dụng khác nữa à?”
“Ha hả, không có giá trị, vậy thì chúng ta tự tạo ra giá trị cho nó.” Lý Phàm khí phách nói.
“Đạo hữu có biết, năm đó chuyện Dược Vương tông Liễu Như Trần dùng đỉnh làm thuyền, suất lĩnh toàn bộ người Dược Vương tông, phá không mà đi?” Lý Phàm hỏi.
Tiêu Tu Viễn gật đầu: “Chuyện này đương nhiên ta biết...”
Sau đó hắn kịp phản ứng lại, giọng điệu hết sức giật mình: “Ý của đạo hữu là...”
Lý Phàm cười ha hả một tiếng: “Nếu như Dược Vương đỉnh thật lưu lạc mấy nghìn năm bên ngoài, sắp trở lại Huyền Hoàng giới. Chỉ có người cầm tiểu Dược Vương đỉnh, mới có thể tiến vào trong...”
“Đạo hữu cho rằng, giá của tiểu Dược Vương đỉnh này, sẽ như thế nào?”
Tiêu Tu Viễn suy nghĩ một lúc, giọng điệu lập tức trở nên có chút kích động: “Nếu thật sự là như vậy, liên quan đến đại kiếp giáng xuống lúc trước, bí mật tông môn Viễn Cổ.”
“Giá của tiểu Dược Vương đỉnh, thật sự khó có thể lường trước được. Ra giá mười vạn điểm cống hiến một cái, thì sẽ có một đống tu sĩ bằng lòng mua.”
Lúc này Lý Phàm mới nói: “Có thể chứ!”
Tiêu Tu Viễn suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy có chút không đúng: “Đây không phải là lừa người sao? Cái này không phù hợp với thương đạo của ta à nha?!”
“Hơn nữa, những tu sĩ này đều khôn khéo, tàn nhẫn. Cũng không thể nào là ta nói gì bọn họ sẽ tin đó đâu?”
Lý Phàm cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Chuyện này phải xem đạo hữu triển khai như thế nào rồi. Có câu nói, ba người thành hổ, lời nói dối lặp lại nghìn vạn lần, sẽ có người coi nó thành chân lý.”
“Đến lúc đó lại dùng số tiền lớn mua chuộc mấy vị thôi diễn đại năng, truyền ra tin tức.”