“Vâng, sư phụ.” Liên Thường nức nở nói.
Âm thanh từ từ đi xa.
Lý Phàm lần nữa lâm vào mê man.
...
“Thiên Dương, Thiên Dương!”
“Nên uống thuốc rồi. Dược liệu gần đây đều do những đại tông môn kia phát ra. So với những thứ trước đó ngươi ăn thì chất lượng cao hơn không ít.”
“Tin rằng không bao lâu nữa ngươi có thể khỏi hẳn nha.”
Tam sư huynh trong ấn tượng luôn luôn trầm mặc ít nói đột nhiên lắm lời hơn rất nhiều.
Vừa đút Thiên Dương uống thuốc, vừa kể cho Thiên Dương nghe chút truyền thuyết lý thú ít ai biết đến của Tu Tiên giới.
“Tam sư huynh, sư phụ và Đại sư huynh, Nhị sư huynh, có phải bọn họ sẽ không trở về nữa không?” Lý Phàm chợt hỏi.
Động tác của Liên Thường chợt cứng đờ.
Sau một lúc lâu, miễn cưỡng cười nói: “Sư đệ, đừng suy nghĩ nhiều. Dưỡng bệnh quan trọng.”
“Sư phụ, lão nhân gia hắn nhất định sẽ trở về.”
“Nhất định sẽ.”
Liên Thường lại lặp lại câu nói này một lần, càng giống như đang tự thuyết phục chính mình.
Lý Phàm gật gật đầu.
Uống chén thuốc vào, trong bụng bùng lên một đám lửa nóng.
Đúng là dễ chịu hơn rất nhiều.
Cảm giác mệt mỏi chạy lên não, Lý Phàm lại lần nữa khống chế không nổi, chìm vào giấc ngủ.
“Ầm!”
“Ầm!”
Lý Phàm tỉnh lại lần tiếp theo là do bị âm thanh đánh nhau đánh thức.
Giọng của Tam sư huynh từ xa truyền đến: “Mỗi lần đều nói là trận chiến cuối cùng, thời khắc mấu chốt.”
“Đã đánh bao lâu, chết bao nhiêu người rồi!”
“Mãi mãi không xong!”
“Ta không đi, ngươi giết ta đi!”
“Dù sao đến tiền tuyến cũng là chết!”
Giọng của đối phương cũng tràn đầy mệt mỏi: “Liên Thường, không nên ép ta động thủ.”
“Ngươi cho rằng ngươi muốn chết thì có thể chết sao? Biến ngươi thành tiên khôi ra trận giết địch cũng coi như ta hoàn thành nhiệm vụ.”
“Chỉ là sư phụ ngươi Quang Dương Tử trên chiến trường đã từng cứu ta một mạng. Trước khi hắn chết, ta đã đồng ý với hắn sẽ tận lực chăm sóc cho các ngươi.”
“Lần này ta tự mình tới cửa để giải thích với ngươi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
“Nếu không thì ngươi đã sớm bị trực tiếp bắt đi rồi.”
“Tranh thủ thời gian còn lại dặn dò hết những lời muốn nói đi.”
“Thằng nhóc tên Thiên Dương kia, Quang Dương Tử đã từng nói với ta.”
“Thể chất cực kì phù hợp tu luyện công pháp ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’ của tông môn ngươi, chỉ cần có thể vượt qua bệnh kiếp thì nhất định có thể một lần nữa chấn hưng Thân Hóa Đạo.”
“Ta cũng biết, Thân Hóa Đạo của các ngươi đúng là đã bỏ ra rất nhiều.”
“Chờ chiến tranh thắng lợi, thời điểm luận công ban thưởng, ta sẽ xin với phía trên cho Thiên Dương thêm một viên ‘Thái Thượng Điện Cơ Đan’ ngoài định mức, giúp hắn dịch kinh phạt tủy, tái tạo thể chất.”
“Đây chính là thần dược tuyệt thế của Thái Thượng tông, ngay cả đệ tử nội môn bình thường trong Thái Thượng tông cũng không có tư cách sử dụng.”
Dưới sự khuyên bảo liên tiếp của đối phương, Liên Thường rốt cục cũng bị thuyết phục.
“Ta có thể cam tâm tình nguyện đi theo ngươi ra tiền tuyến. Nhưng mà ta có một điều kiện, viên Thái Thượng Điện Cơ Đan này, ta muốn trước khi lên đường.” Giọng điệu Liên Thường quyết tuyệt.
“Thân thể tiểu sư đệ thực sự quá yếu, quanh năm mê man. Không có viên đan dược này giúp hắn cải mệnh, một mình hắn căn bản không có cách nào chăm sóc chính mình.”
“Ngươi...”
Đối phương thở dài một tiếng.
Qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Thôi, ta lại đi thử một lần vậy.”
Sau khi đối phương đi khỏi, Liên Thường đi đến bân cạnh Lý Phàm, hình như nói rất nhiều điều.
Nhưng trong giấc ngủ u ám, Lý Phàm căn bản là không thể nghe rõ.
Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói kích động của Liên Thường vang lên bên tai Lý Phàm: “Tiểu sư đệ. Mau ăn viên đan dược này vào.”
“Ăn nó, ngươi liền có thể khôi phục bình thường.”
Liên Thường đút Thái Thượng Điện Cơ Đan cho Lý Phàm, lại quan sát một lát rồi thở dài.
Một âm thanh quen thuộc khác vang lên lần nữa: “Tốt, nếu đan dược không có vấn đề thì mau chóng lên đường cùng ta thôi.”
“Nếu làm chậm trễ trận quyết chiến cuối cùng, ta cũng không giữ được ngươi.”
Liên Thường sờ sờ đầu Lý Phàm.
“Tiểu sư đệ, bảo trọng.”
Tiếng bước chân xa dần, đại môn ầm ầm đóng lại.
Thân Hóa Đạo từ đó chìm vào trong sự im lặng tuyệt đối.
Mà Lý Phàm nằm ở trên giường, nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy tác dụng của Thái Thượng Điện Cơ Đan trong bụng không ngừng phát ra.
Từng dòng nước ấm khuếch tán đến kinh mạch toàn thân, cải tạo thể chất.
So với tất cả chén thuốc từng uống cộng vào, còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Lực lượng đang từng chút từng chút trở về thân thể.
Lý Phàm lần nữa ngủ thật say.
Chờ sau khi hắn thức tỉnh, phát hiện cảm giác tràn đầy sức sống đã lâu không thấy đang tràn ngập trong cơ thể.
Đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hồi tưởng lại những chuyện gặp được từ khi phụ thân vào Thiên Dương, Lý Phàm ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ.
Trước đó, tình trạng suy yếu của thân thể này thực sự đã vượt qua sự tưởng tượng của Lý Phàm.
Dẫn đến hắn căn bản không có cách nào để suy nghĩ biện pháp và thủ đoạn đối phó.
Chỉ có thể như Thiên Dương ban đầu, trơ mắt nhìn “kịch bản” phát triển mà bất lực.
“Xem ra lần đầu tiên trải nghiệm này, không ngoài dự liệu, sẽ phải thất bại.”
“Nhưng ta cũng không kỳ vọng lần thứ nhất đã có thu hoạch.”
“Tạm thời cứ thu thập tin tức đã.”
Nghĩ như vậy, Lý Phàm trước kiểm tra một vòng động phủ Thân Hóa Đạo.
Ngoại trừ một chiếc ngọc giản mà Tam sư huynh lưu lại ra thì không còn phát hiện vật có giá trị nào khác.