Trong sân nhất thời rời vào sự yên tĩnh lúng túng.
Một giọng nói bất cần đời vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Để ta đi. Ai bảo ta là đại sư huynh chứ.”
“Vừa hay cũng để cho những tên man rợ đó xem thật kỹ kiếm của ta có sắc bén hay không.”
“Tư Tinh...” Sư phụ thở dài, vỗ bả vai đại sư huynh.
Đại sư huynh đi đến bên giường, quan sát Thiên Dương đang bị Lý Phàm nhập thân.
Qua rất lâu mới mới mở miệng nói: “Ai, đáng tiếc đợi không được tiểu sư đệ tỉnh lại để tạm biệt hắn.”
Lý Phàm rung đội trong lòng, đang muốn mở to mắt nói chuyện, lại đột nhiên cảm giác được cảm giác mệt mỏi kéo đến trong người.
Ngăn cản không nổi, lại mờ mịt thiếp đi đi.
Không biết qua bao lâu, Lý Phàm lần nữa tỉnh lại.
Lần này tinh thần tốt lên rất nhiều, ít nhất cũng có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại.
“Sư phụ! Sư phụ!”
Bốn phía yên tĩnh, không thấy một bóng người.
Sau đó Lý Phàm nhỏ giọng kêu lên.
“Thiên Dương sư đệ, ngươi đã tỉnh?” Một nam tử áo trắng nghe tiếng chạy tới.
Tóc hỗn loạn, trong mắt phủ đầy tơ máu.
“Nhị sư huynh, ngươi đây là thế nào?”
“Sư phụ, đại sư huynh, tam sư huynh bọn họ đâu? Sao lại không thấy?” Lý Phàm không khỏi hỏi.
Lăng Tiếu lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Không có việc gì, đều trong đại sảnh bàn chuyện đấy.”
“Chuyện là, ngươi nhìn khôi lỗi cơ quan ta đã đồng ý tặng cho ngươi nè. Thế mà tốn một mớ tiền của ta mới đổi với người khác được đấy.” Hắn lấy ra một khôi lỗi hình người bé nhỏ đưa tới.
Lý Phàm cầm khôi lỗi quan sát tỉ mỉ, phát hiện vẻ ngoài gần giống với khôi lỗi Thiên Dương mà sau này hắn gặp phải.
“Có khôi lỗi này rồi, sau này ngươi mệt không đi được thì có thể để nó cõng ngươi đi khắp nơi. Cũng không cần mỗi lần đều leo lên lưng đại sư huynh...” Lăng Tiếu nói, giọng nhỏ dần đi.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn đến, chỉ thấy đôi mắt của nhị sư huynh đã đỏ bừng lên hết.
“Nhị sư huynh...”
“Ha ha, không có việc gì. Ngươi chơi với khôi lỗi này trước đi, ta còn phải thương lượng công việc với sư phụ.” Nói xong, Lăng Tiêu sờ đầu Lý Phàm, rồi quay người rời đi.
Một lát sau Lý Phàm, lặng lẽ đuổi theo.
Chỉ là cửa đại sảnh đang đóng chặt, với lại dường như có cấm chế phòng ngự, không nhìn thấy động tĩnh cụ thể bên trong.
Rơi vào đường cùng, Lý Phàm đành phải quyết định đi các nơi khác trong tông môn nhìn xem.
Chợt nghĩ tới điều gì, Lý Phàm điều khiển thân thể nhỏ tuổi của Thiên Dương khó khăn đền thờ tổ của Thân Hóa Đạo.
Dùng hết toàn bộ sức lực mình có, Lý Phàm cuối cùng cũng đẩy ra cảnh cửa nặng nề.
Bên trong không có nhiều tấm linh vị cho lắm, Lý Phàm quả nhiên tìm được linh vị của đại sư huynh Tư Tinh kia.
Trầm ngâm một lát, Lý Phàm hành lễ rồi từ từ lui ra.
Lại đóng cửa, còn muốn đi nơi khác dạo chơi.
Cảm giác mệt mỏi trong cơ thể lại kéo tới nữa.
Như thể bị đói nhiều ngay liên tiếp, cả người Lý Phàm bắt đầu run rẩy không ngừng.
“Cơ thể của Thiên Dương dường như có căn bệnh ẩn giấu nào đó, không giống như yếu ớt bình thường.”
Ngay cả đi bộ cũng không làm được, Lý Phàm bất chợt nghĩ đến, thử khống chế bên khôi lỗi cơ quan trong tay.
Trong chốc lát, khôi lỗ cơ quan đang nhỏ bỗng trở nên to lớn như một người trưởng thành bình thường.
Dưới sự chỉ huy của Lý Phàm, đã cõng Lý Phàm trở về phòng.
“Khôi lỗi này dường như chỉ có sức lực lớn hơn người bình thường một chút, cũng không có tu vi gì.”
Lý Phàm nằm ở trên giường, trong đầu có suy nghĩ này, sau đó không chịu nỗi nữa mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Sau đó Lý Phàm bị một tiếng sét đánh thức.
“Thượng sứ, ngài bỏ qua cho Thân Hóa Đạo chúng ta đi.”
“Cộng cả tiểu nhân nữa thì Thân Hóa Đạo cũng chỉ có tổng cộng năm người.”
“Lúc này mới qua mấy năm, lão hủ đã có hai đồ nhi chết thảm trên tiền tuyến rồi.”
“Cứ tiếp tục như thế, kẻ địch chưa giết đến thì Thân Hóa Đạo ta đã tự diệt sạch trước!”
Giọng nói bi thương của sư phụ vang lên không ngừng.
Tuy nhiên, dường như đối phương chẳng thèm quan tâm: “Đừng có mà than khổ với ta. So với thảm cảnh của các ngươi ta thì tông môn của ngươi tính là gì chứ?”
“Trong vòng bảy ngày, nhất định phải phải phái một người đi theo đội ngũ xuất chinh.”
“Nếu không...”
“Chết một người hay là chết hết, tự ngươi chọn đi!”
Trả lời đối phương, là sự im lặng như chết.
Sau một lúc lâu, giọng nói của đối phương chợt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Quang Dương Tử, đạo lý tổ chim bị phá không có trứng lành, ta tin ngươi không phải không hiểu.”
“Không phải thập đại tiên tông chúng ta dồn ép không tha, thật sự là tình hình chiến đấu vô cùng cháy bỏng, đã đến thời điểm then chốt.”
“Môn phái sơn dã nhỏ như các ngươi thê thảm, nhưng dẫn đầu như chúng ta chẳng lẽ có chỗ nào được tốt ư?”
“Cũng không gạt ngươi, Thiên Kiếm phái chúng ta, sư huynh đệ cùng thế hệ với ta đã chết trận một nửa trở lên.”
“Chỉ sợ sau đó không lâu, ta cũng phải đích thân lên chiến trường.”
“Chiến tranh đã tiến hành đến tình trạng này, đã không còn đường lui nào nữa.”
Hồi lâu sau, Quang Dương Tử thở dài: “Lão hủ đã rõ.”
“Lần này để ta đi theo Thượng Sứ đi.”
“Sư phụ!” Một âm thanh có hơi khàn khàn hoảng sợ nói, đang muốn nói gì đó thì lại bị Quang Dương Tử ngắt lời.
“Ý ta đã quyết, Liên Thường ngươi không cần khuyên ta!”
“Tốt! Có quyết đoán! Nếu như thế, ta cũng không ở lâu nữa. Nhớ kỹ, trong vòng bảy ngày nhất định phải đến Tùng Vân Sơn, hộp họp với chúng ta.”
Chờ sau khi đối phương rời đi, Quang Dương Tử nói với Tam sư huynh: “Liên Thường, ngươi đi theo ta. Trước khi đi, ta có việc muốn giao phó cho ngươi.”