“Tiêu hao số lần sử dụng, có thể mô phỏng xây dựng cảnh tượng bên trong ‘di niệm vĩnh hằng’.”
“Tất cả cảnh tượng bên trong không khác cảnh thực tế.”
“Nhưng muốn mang đồ vật, tin tức bên trong về hiện thực thì cần muốn tiêu trừ chấp niệm duy trì ‘di niệm vĩnh hằng’...”
“Sao kiểu này lại giống với Vẫn Tiên cảnh vậy?”
Lý Phàm hơi sững sờ.
“Vẫn Tiên, di niệm...”
Lý Phàm suy tư một lát, dường như có suy đoán hợp lý.
“Tiêu trừ chấp niệm, có lẽ lần sau tiến vào Vẫn Tiên cảnh, có thể thử bắt đầu từ hướng này.”
Tạm thời đè xuống suy nghĩ có liên quan đến, Lý Phàm tiếp tục cảm nhận tin tức đưa đến.
“Khi mô phỏng lại cảnh tượng trong, sẽ hoàn toàn thay thế chủ nhân của di niệm mà tồn tại.”
“Đồng thời cũng sẽ đồng bộ tiếp thu trí nhớ và năng lực có liên quan của chủ nhân di niệm.”
“Ừm... Giống với bên trong Vẫn Tiên cảnh.”
“Sau khi hoàn tất số lần tiêu hao, ‘di niệm vĩnh hằng’ sẽ hoàn toàn biến mất.”
“Có thể hiểu như vậy, ‘Hoàn Chân’ lấy năng lượng ẩn chứa bên trong ‘di niệm vĩnh hằng’, mô phỏng xây dựng một Vẫn Tiên cảnh cỡ nhỏ.”
“Mỗi lần mô phỏng xây dựng cũng cần tiêu hao năng lượng.”
“Năng lượng hao hết, di niệm vĩnh hằng sẽ tan biến.”
“Chỉ là...”
Trong lòng Lý Phàm rung động.
Theo lời nhắc nhở, ‘di niệm vĩnh hằng’ không thể được sử dụng như vật phẩm ràng buộc.
Nhưng mà mỗi lần dùng lại, tìm đến vật dẫn của ‘di niệm vĩnh hằng’, sau khi hấp thu có thể tiếp lấy sử dụng nữa.
“Có lẽ tu sĩ khác của giới này có thể thông qua những phương pháp khác để sử dụng ‘di niệm vĩnh hằng’.”
“Nhưng đối với bọn họ mà nói, số lần sử dụng có hạn. Một khi không thể mang về cơ duyên bên trong về hiện thực trong số lần có hạn đó.”
“Thì không khác gì đang lãng phí ‘di niệm vĩnh hằng’.”
“Mà đối với ta mà nói, số lần sử dụng nó...”
“Là vô hạn.”
Suy nghĩ tới đây, Lý Phàm không do dự nữa, sử dụng công năng ‘Nghĩ Hóa’ của Hoàn Chân.
Cảm giác quen thuộc truyền đến.
Dường như bị người lấy bao trùm lên đầu, mắt Lý Phàm tối sầm lại, nhất thời đã mất đi ý thức.
...
“Thiên Dương! Thiên Dương!”
Giọng nói già nua nhẹ nhàng gọi bên tai Lý Phàm.
“Thiên Dương, nên uống thuốc rồi...”
Một chén thuốc kỳ lạ bị rót vào trong miệng.
Trong bụng dường như bùng cháy lên một đám lửa, đau đớn to lớn khiến Lý Phàm tỉnh táo trong nháy mắt.
Yếu ớt.
Vô cùng yếu ớt.
Yếu đến mức như có thể tắt thở bất kỳ lúc nào.
Đây là cảm giác Lý Phàm cảm nhận được sau khi tỉnh lại.
Cùng cảm giác suy yếu mạnh mẽ, còn có ký ức ngắt quãng thuộc về bản thân Thiên Dương.
Sư phụ là người tốt.
Đại sư huynh đã đẹp trai, lại còn là người tốt.
Nhị sư huynh tuy có hơi lạ, nhưng cũng là người tốt.
Tam sư huynh trầm mặc không nói, nhưng là người tốt nhất.
...
Một mớ hỗn độn.
Lý Phàm bỏ ra thời gian thật lâu mới sắp xếp lại được ký ức hỗn loạn của Thiên Dương.
Được sư phụ nhặt ở bên ngoài về, nuôi dưỡng trưởng thành.
Từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc mới có thể duy trì cơ thể khỏe mạnh.
May mà trong tông môn nhân số tuy không nhiều, nhưng mấy sư huynh đều là người vô cùng tốt.
Đối với hắn rất là chăm sóc và cưng chiều.
...
Khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thử năm đứa bé trai cũng tầm sáu tuổi như mình đứng trước mắt này, Lý Phàm cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu hài tử mà, tâm tư đơn thuần.
Mà Thiên Dương này bởi vì cơ thể vô cùng yếu ớt, nên phạm vi hoạt động chỉ giới hạn ở trong sơn môn nho nhỏ.
Lại thêm hơn phân nửa thời gian đều trôi qua trong giấc ngủ say.
Trong trí nhớ đều là người thân thiết với mình cũng là chuyện thường tình.
“Tên sư phụ với sư huynh cũng không biết.”
“Nhiều điều về tông môn lại biết rõ, Thân Hóa Đạo...”
Làm rõ ràng tình huống đại khái xong, Lý Phàm đang muốn chống đỡ cơ thể để quan sát tình huống chung quanh.
Một cảm giác mệt mỏi xuất hiện trong người.
“Thân thể của tiểu gia hỏa này thật là kém cỏi tới mức không theo lẽ thường.” Trong lòng Lý Phàm chỉ kịp lóe lên ý nghĩ này thì lại rơi vào giấc ngủ say.
Trong lúc mơ màng, không biết đã qua bao lâu.
Lý Phàm dường như nghe thấy mấy tiếng chuông vang liên tiếp mà gấp rút.
Muốn mở mắt ra nhưng lại căn bản không có cách làm được.
Lại rơi vào trạng thái ngủ say lần nữa.
Tiếp đó Lý Phàm bị đánh thức bởi đoạn đối thoại vang lên bên tai.
“Chinh Tiên lệnh nhảm nhí gì đó, để ý đến nó làm gì! Những thành viên của đại phái lớn kia có ngàn vạn, điều động một vài người đương nhiên không sao.”
“Nhưng Thân Hóa Đạo của chúng ta tổng cộng thì mấy người này, còn muốn chúng ta ra tiền tuyến? Đây là đạo lý gì vậy chứ?”
Nghe giọng nói thì đây hẳn là nhị sư huynh có tính tình kỳ lạ, tính cách ngay thẳng, từ trước đến nay có gì nói đó, là người nóng tính.
“Làm càn! Thập Đại Tiên Tông liên hợp ban bố Chinh Tiên lệnh, há là việc ngươi nói không để ý tới là có thể không để ý tới à?”
“Không nghe nói Tinh Hỏa Đạo gần chúng ta đó à, cũng là bởi vì chống lại mệnh lệnh nên trong nháy mắt đã bị diệt môn!”
“Thành thật mà nói thì, Tinh Hỏa Đạo còn mạnh hơn Thân Hóa Đạo chúng ta nhiều lắm.”
“Tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng, cả ngày ăn nói bậy bạ!”
“Trước kia thái bình thì không sao. Lăng Tiếu, lúc này không giống khi xưa. Ngươi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể khiến tông môn gặp tai hoạ!”
Giọng nói già nua có chút bất đắc dĩ, trầm giọng khiển trách.
Giống y hệt người đút thuốc trước đó, là chưởng môn Thân Hóa Đạo được mọi người gọi là sư phụ.
Nhị sư huynh Lăng Tiếu chỉ giữ trầm mặc.