“Có điều, tấm lòng là thật. Tiểu tử này tấm lòng lương thiện không khác trước đây.”
“So ra thì tên tên mập Diệp Phi Bằng kia ác hơn rất nhiều.”
Để không phụ lại tâm ý của đứa nhỏ, Lý Phàm vẫn có ý định lấy đi bộ xương này, sau đó tìm một chỗ xử lý.
Nhưng mà trong khoảnh khắc khi phân thân tiếp xúc với bộ xương này, Lý Phàm biến sắc.
“Loại cảm giác này là...”
Vẻ mặt nghiêm túc, lại quan sát kỹ càng lần nữa.
Thế nhưng nhìn tới nhìn lui hồi lâu vẫn không tìm ra điều khác thường nào.
“Kỳ quái...”
“Trái tim run lên, rốt cuộc là đến từ đâu?”
Lý Phàm nhíu mày, lẩm bẩm.
Chưa từ bỏ ý định, hắn lại lặp đi lặp lại nghiên cứu hồi lâu, nhưng vẫn chẳng được gì.
“Chỉ là xương của tu sĩ bình thường, tuyệt đối không sai. Không phải thiên tài địa bảo gì ngụy trang.”
“Nhưng cảm giác khác thường trong lòng ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.”
“Như vậy vấn đề nằm ở đâu?”
Lý Phàm để bộ xương xuống, nhẹ tay đặt trên đó, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận trong lòng.
Qua rất lâu mới từ từ nếm được chút vị.
“Loại cảm giác này, thế mà tương tự với lúc trước khi nhìn thấy thiên địa chi phách.”
“Là...”
“Đói bụng?”
“Không đúng, không phải ta đói. Mà chính là...”
Lý Phàm nghĩ thông suốt điều gì, trong mắt lóe lên một tia sáng quái dị.
“Là ‘Hoàn Chân’ đói bụng.”
Bên trong Thiên Huyền Kính, bản tôn của Lý Phàm đang bế quan tu luyện đột nhiên đứng dậy.
Nghi thức trong nháy mắt được sắp xếp, ngay lập tức hắn đi tới bên trong Bạch Cốt Tiên Khiển cảnh.
Khi chạm đến bộ xương của đứa nhỏ này, ‘Hoàn Chân’ trong đầu cũng đồng thời vang lên tiếng nhắc nhở thanh thúy.
“Phát hiện đồ vật có có thể hấp thu: ‘Di niệm vĩnh hằng’.”
“Có hấp thu không.”
Cảm giác mừng rỡ vui sướng nhất thời xuất hiện trong lòng Lý Phàm.
Từ hơn sáu trăm năm trước, sau khi phát hiện kỳ vật thiên địa có thể cho ‘Hoàn Chân’ nạp năng lượng, Lý Phàm cuối cùng cũng tìm được loại vật phẩm thứ hai hữu dụng với ‘Hoàn Chân’.
“Kỳ vật thiên địa có thể làm tăng tiến độ nạp năng lượng định neo của Hoàn Chân, mở khóa điểm neo ngoài định mức.”
“Không biết di niệm vĩnh hằng này có lợi ích gì?”
Hít sâu một hơi, Lý Phàm đè xuống suy nghĩ hấp thu.
Thu lấy bộ xương, trở về bên trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm chuẩn bị một phen, sau đó lẳng lặng rời khỏi đảo Vạn Tiên.
Ở kiếp trước, hành động của Thiên Y cưỡng ép phá vỡ Thiên Huyền Kính khiến cho bị ám ảnh tâm lý Lý Phàm không nhỏ.
Nhưng cũng khiến cho Lý Phàm hiểu được, bên trong Thiên Huyền Kính cũng không phải an toàn tuyệt đối.
Nếu trong quá trình ‘Hoàn Chân’ hấp thu di niệm vĩnh hằng xảy ra dị tượng gì.
Tất cả tu sĩ bên trong Thiên Huyền Kính sẽ càng nguy hiểm hơn.
Không bằng ra bên ngoài tìm một chỗ vắng vẻ không người để bế quan cho an toàn.
Ngày thường, tu luyện bình thường thì cũng thôi đi, liên quan đến ‘Hoàn Chân’, Lý Phàm quyết định vẫn nên cẩn thận dè dặt hơn một chút.
Chọn một truyền tống trận, rời khỏi đảo Vạn Tiên.
Sau khi ra khỏi đảo,lại phi hành hồi lâu.
Đi vào một vùng biển hiếm có người ở, Lý Phàm lao đầu vào trong biển.
Vừa khởi động Diệt Tung phù, vừa dùng Chân Hoàn biến hóa thành ‘Thất Khiếu Linh Lung Tâm’, vận chuyển bí pháp ‘Mạo Tùy Tâm Biến’.
Sau khi thay đổi dung mạo, Lý Phàm lại tìm một rãnh biển ở nơi sâu bên dưới rồi chui vào trong đó.
Không tới chỗ sâu nhất, mà là đục một cái động lớn trên vách đá dựng đứng của rãnh biển.
Một đường đục thẳng mấy ngàn thước rồi ngừng lại.
Sau khi ở nơi sâu trong lòng đất mở ra một nơi có thể cung cấp không gian cho sinh hoạt thường ngày, Lý Phàm lại quay người phá hỏng đường đi.
Đồng thời không quên dùng bí pháp trong ‘Thâu Thiên Hoán Nhật quyết’ để che lấp dấu vết.
Trở lại bên trong lỗ trống, sắp xếp trận pháp phòng ngự ở chung quanh.
Sau khi làm xong tất cả, Lý Phàm mới lấy ra bộ xương.
“Phát hiện đồ vật có thể hấp thu: ‘di niệm vĩnh hằng’.”
“Có hấp thu không.”
Tiếng nhắc nhở vẫn vang lên.
Lần này Lý Phàm chọn đồng ý.
Không gian chung quanh bỗng chốc mờ ảo đi.
Bộ xương trên đất dần bị phân giải thành ánh sáng trắng trong suốt bị Lý Phàm hấp thu.
Ngay khi bộ xương biến mất hoàn toàn, trong đầy Lý Phàm chấn động vang ầm.
“Cả đời Thiên Dương, không thua kém ai!”
Tiếng đứa nhỏ non nớt quật cường vang lên không ngừng bên tai hắn.
Sau đó, trước mắt Lý Phàm sầm lại, đã mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, mới từ từ tỉnh lại.
Ánh mắt mới đầu có hơi mờ mịt, nhưng rất nhanh khôi phục thần thái.
Vừa này hắn rơi vào giấc mơ rất chân thật.
Không, nói là mơ chỉ bằng nói là đi vào cuộc đời của một người khác.
Dưới góc nhìn của hắn, đi qua hết một đời.
Ở trong quá trình này, chỉ có thể nhìn và nghe, không cách nào khống chế cơ thể
làm ra bất kỳ hành động nào.
Đồng thời tư duy linh hoạt của bản thân cũng bị áp chế đến mức thấp nhất.
Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, Lý Phàm thậm chí cũng không ý thức được có gì là không đúng.
Mà sau khi khi Lý Phàm tỉnh lại, tất cả những gì trải qua lui về giống như thủy triều rút đi.
Cụ thể đã trải qua chuyện gì cũng không nhớ rõ nữa.
Chỉ có một và hình ảnh mơ hồ cũng nhanh chóng rơi vào quên lãng.
Lý Phàm cũng không chấp nhất phải nhớ lại vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong quá trình tiếp xúc với ‘di niệm vĩnh hằng’.
Bởi vì ‘Hoàn Chân’ đã xuất hiện nhắc nhở lần nữa.
“Người phàm dù chết, di niệm vĩnh tồn.”
“‘Di niệm vĩnh hằng’ (Thiên Dương chân nhân) đã hấp thu xong xong.”
“Số lần có thể sử dụng hiện tại: Ba.”
Đồng thời, rất nhiều tin tức cũng tự nhiên hiện lên ở trong đầu Lý Phàm.
Lý Phàm nhắm mắt cảm ngộ.