Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 333 - Chương 333. Di Niệm Vĩnh Hằng

Chương 333. Di niệm vĩnh hằng Chương 333. Di niệm vĩnh hằng

“Tên mập, chuyện kiểu này lần sau cũng đừng gọi ta nữa. Ta còn muốn sống thêm mấy năm.” Tiêu Hằng nhìn Diệp Phi Bằng, chậm rãi nói.

Diệp Phi Bằng cũng làm ra vẻ như cha mẹ chết, bị đả kích lớn.

“Tiểu gia ta vất vả mới có can đảm kéo thắt lưng quần vọt vào.”

“Thế nhưng cơ duyên gì cũng không tìm được.”

“Ngài dù sao cũng là một đại lão Hóa Thần, sao lại khó coi tới vậy chứ.”

Tên mập nhỏ nhìn phía khôi lỗi Thiên Dương đang gào thét nơi xa, than thở nói.

“Ngươi thật sự chẳng tìm được gì hả?” Tiêu Hằng có chút không tin.

Diệp Phi Bằng nhất thời khó thở nói: “Tiểu tử ngươi đã là lúc nào rồi mà lời ta nói ngươi còn không tin.”

“Với lại ta lừa ngươi làm gì.”

Ngay sau đó cầm giới chỉ trữ vật trong tay ném tới: “Ngươi tự mình xem, ta đã nghèo thành ra thế này, trên người cũng không có chỗ nào giấu đồ hết.”

Đồng thời phàn nàn: “Trong động phủ kia thật sự trống không. Ngoại trừ một bộ xương đứa nhỏ ra thì không có gì cả.”

“Ta tìm tới tìm lui mấy lần, kết quả đều như thế.”

“Ngươi lại còn ở bên ngoài la to, cộng thêm khôi lỗi Thiên Dương sắp xuất hiện. Dựa theo châm ngôn không ra về tay không của mình, ta sau khi tiện tay lấy bộ xương kia đi thì cuống quít trốn thoát.”

“Haizz, bận rộn hồi lâu chỉ lấy được bộ xương khô. Đúng là mẹ nó xúi quẩy!”

Tiêu Hằng quét mắt một vòng giới chỉ trữ vật xong, cũng có vẻ mặt ghét bỏ: “Không tìm được bảo bối coi như xong, còn mang theo bộ xương khô này ra làm gì.”

“Không biết chết đã bao nhiêu năm, xem ra lúc chết tuổi tác còn nhỏ hơn chúng ta.”

“Cũng không biết hắn với khôi lỗi Hóa Thần kia có quan hệ gì.”

Nói xong Tiêu Hằng trả lại giới chỉ trữ vật cho Diệp Phi Bằng.

Diệp Phi Bằng chợt có ý nghĩ: “Có thể cho lão già đầu lâu kia bồi bổ thân thể.”

“Dù sao đều là xương khô, không chừng ăn vào rồi sẽ thật có thể làm tăng tốc độ khôi phục thương thế.”

Tiêu Hằng nghiêm mặt: “Không cho phép đùa giỡn tiền bối!”

Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Tiêu Hằng, Diệp Phi Bằng nhếch miệng, nhưng cũng không có tranh luận.

Nghiêng đầu suy tư một lát, lên tiếng đề nghị: “Lần này làm ra động tĩnh không nhỏ, chúng ta vẫn nên về trên đảo hoang tạm lánh một thời gian đi. Chờ chuyện này qua đi rồi nói.”

Tiêu Hằng nghe vậy, khẽ gật đầu: “Ừm, không lâu sau khi chúng ta trốn ra khỏi động phủ kia, hình như đội thám hiểm thứ hai của Vạn Tiên Minh mà ngươi nói cũng đúng lúc tiến vào.”

“Một Nguyên Anh, mười Kim Đan. Cứ như vậy mà tan biến.”

“Nếu không phải dị tượng trên trời lộ ra, đoán chừng cũng chẳng biết bọn họ chết thế nào nữa. Chậc chậc.”

Tiêu Hằng cảm khái.

Diệp Phi Bằng ngẩn người: “Thật sao, lúc chạy thoát thân, không có chú ý trên đỉnh đầu.”

“Có điều, hóa ra đám người kia thật sự khó thoát khỏi cái chết. Ta đã cố gắng đến trước thời hạn, nhưng vẫn đụng phải bọn họ...”

Tên mập nhỏ dường như hiểu được đôi chút, cúi đầu rời vào trầm tư.

Lúc Tử Vân Tiên Quân ra tay, Thiên Dương và Hồng Hi bị chuyển dời đến nơi khác, đảo Tùng Vân lại trở về gió êm sóng lặng.

Hai người lặng yên trở về đảo hoang.

Chỉ Diệp Phi Bằng mất hồn mất vía cả đoạn đường.

“Đúng rồi, tên mập, ngươi đưa bộ xương kia cho ta đi.” Tiêu Hằng đột nhiên nói ra.

“Ừm.” Diệp Phi Bằng đang không yên lòng nên theo bản năng lấy bộ xương trong giới chỉ trữ vật ra.

Sau khi đưa cho Tiêu Hằng, hắn mới hồi phục tinh thần lại, chợt cảm thấy chẳng hiểu ra sao: “Ngươi muốn thứ đồ chơi này làm gì? Ta còn chuẩn bị nhìn xem có cứng rắn không, có thể mài thành pháp khí không nữa đó.”

Tiêu Hằng chững chạc đàng hoàng trả lời: “Ta ngẫm nghĩ, cảm thấy lời ban này ngươi vừa nói có chút đạo lý.”

“Ha ha, tiểu gia mà nói từ trước đến nay đều...”

“Chờ một chút, ngươi không phải định đưa bộ xương này cho đầu lâu kia đó chứ?” Diệp Phi Bằng kịp phản ứng lại, lập tức dùng nhìn thẳng vào Tiêu Hằng.

“Nói không chừng là thế.” Tiêu Hằng không để bụng, thúc giục nói: “Tên mập, nhanh, đừng tiếc.”

Diệp Phi Bằng trong lòng có chút không muốn, sau đó lộ ra vẻ do dự.

Tiêu Hằng thấy thế, có chút không vui: “Nhìn chút tiền đồ nhỏ này của ngươi, dùng xương cốt có thể tạo ra pháp khí hữu dụng gì chứ. Được rồi, lần này coi như ta thiếu ngươi. Đợi ngày sau có cơ hội, ta sẽ đặc biệt đưa cho ngươi một món tốt!”

Diệp Phi Bằng bị khích như thế, trên mặt nhất thời có chút nhịn không được rồi.

Hắn ra vẻ phóng khoáng nói: “Hừ, ta chỉ là thuận miệng nói thôi. Bộ xương kia Diệp Phi Bằng ta sẽ để vào mắt chắc? Chê cười! Đưa ngươi!”

Tiêu Hằng cười ha hả nhận lấy bộ xương kia, dùng nghi thức vận chuyển, tiến vào trong Tiên Khiển cảnh bạch cốt.

Mà Diệp Phi Bằng tuy có chút thất vọng mất mát, nhưng dù sao cũng còn nhỏ nên không suy nghĩ nhiều.

Quay đầu lại đắm chìm trong cảm ngộ “khó thoát khỏi cái chết” vừa mới trải qua.

Bên trong Tiên Khiển cảnh, Tiêu Hằng thận trọng đặt bộ xương xuống rồi nhẹ giọng gọi tiền bối.

Đáng tiếc không nhận được hồi đáp.

Tiêu Hằng tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không cất đi bộ xương.

Mà đặt ở nơi hắn tìm thấy đầu lâu tiền bối, hy vọng có thể giúp được gì đó cho đầu lâu tiền bối.

Sau đó lặng lẽ rời đi.

Sau khi Tiêu Hằng rời đi không lâu, phân thân của Lý Phàm hiện ra thân hình.

Nhìn bộ xương nằm yên tĩnh trên mặt đất, Lý Phàm không biết nên khóc hay nên cười nữa.

“Tiểu tử này, không phải thật sự xem thử có giúp được không hả.”

Lý Phàm hắn cả toàn bộ hành trình dùng Sát Cơ Vô Tướng nhìn chằm chằm Diệp Phi Bằng.

Nhìn thấy rõ ràng, dưới con mắt của thiên địa, bộ xương sót lại này không khác gì xương cốt của nhân loại bình thường cả.

Bình Luận (0)
Comment