Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 332 - Chương 332. Thiên Dương Hiện Thế (2)

Chương 332. Thiên Dương hiện thế (2) Chương 332. Thiên Dương hiện thế (2)

Tiêu Hằng nhíu mày một cái: “Tên mập, ngươi xem ta là trò cười đúng không? Đây là yêu cầu kỳ lạ gì?”

Sau đó hắn đánh giá kỹ lại Diệp Phi Bằng: “Ngươi có phải có gì gạt ta hay không?”

“Đừng đa nghi như vậy, ta không nói cho ngươi biết là vì chỉ là sợ tâm trạng của ngươi bị ảnh hưởng, từ đó giảm lực chiến đấu của ngươi xuống.” Diệp Phi Bằng có chút bất đắc dĩ nói: “Muốn nói nguy hiểm, ta ở trong động phủ không phải nguy hiểm hơn sao?”

“Nếu thật sự xảy ra vấn đề, ngươi còn có hy vọng theo lối ra trốn đi. Nhưng ta muốn trốn cũng chẳng được.”

Tiêu Hằng nghe vậy, chậm rãi gật đầu.

“Được, việc này không nên chậm trễ. Ta đi chuẩn bị xong thì lập tức hành động. Tính mạng của tiểu gia ta giao lại trên tay ngươi!”

Diệp Phi Bằng có chút căng thẳng, có điều hắn hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.

“Đi!”

Sau một lúc lâu, hai người lần lượt xông vào bên trong động phủ Thiên Dương.

Mười bảy khôi lỗi ngăn cản ở trước mặt hai người.

Dưới chân Diệp Phi Bằng tỏa sáng, vụt một cái lách đi qua, xuất hiện sau lưng khôi lỗi.

Khôi lỗi tức giận đang muốn truy đuổi theo lại bị thanh thủy kiếm màu xanh thẳm ngăn lại.

Thủy kiếm đầy trời, giống như Phi Long, đồng loạt bạo phát.

Tiêu Hằng nhất thời bị mười bảy khôi lỗi bao vây.

Tiêu Hằng bị bao vây nhìn qua chật vật vô cùng.

Công kích của khôi lỗi dường như đều lướt qua thân thể của hắn.

Hơi bất cẩn một xíu sẽ bị đánh cho trọng thương.

Nhưng hết lần này tới lần khác dường như lại không sao, mỗi lần đều có thể đúng lúc tránh đi công kích.

Trông thì nguy hiểm ở khắp nơi, nhưng thật ra đều nằm trong lòng bàn tay.

Hai bên giao chiến kéo dài một khoảng thời gian.

Khôi lỗi đánh lâu không thắng được dường như đang xảy ra biến đổi nào đó.

Sức mạnh của một chiêu dần dần thay đổi vượt qua phạm vi Luyện Khí kỳ.

Tia đỏ trên thân thể có ẩn chứa ánh sáng đen mờ nhạt.

Một dự cảm không lành đột nhiên xuất hiện trong lòng Tiêu Hằng.

Lại lấy ra một viên linh thạch, bổ sung linh khí trong cơ thể mình.

Hắn la to về phía trong động phủ: “Tên mập, xong chưa!”

Tiếng vang vọng khắp nơi nhưng không có trả lời.

Tiêu Hằng đành phải cắn răng kiên trì.

Công kích của khôi lỗi càng sắc bén, Tiêu Hằng cũng dần dần đỡ không nổi nữa.

Lúc sắp bị khôi lỗi đánh trúng, hắn hét lớn một tiếng.

“Thủy Long Ngâm!”

Số lượng thủy kiếm nhiều gấp đôi so với trên trận bỗng chốc hiện lên.

Định Hải Thần Kiếm dày đặc nhất thời đẩy khôi lỗi ra.

Mười bảy khôi lỗi dừng lại một lúct.

Sau đó, trên người của bọn nó bắt đầu dần dần xuất hiện vết nứt.

“Tên mập! Tình hình không ổn!”

Tiêu Hằng hô to.

“Thiên...”

Trong động phủ, đột nhiên vang lên một giọng máy móc mà xa xưa.

“Định mệnh! Tại sao không có gì cả!” Giọng nói chán nản của Diệp Phi Bằng vang lên cùng lúc.

Chỉ thấy hắn hóa thành một sợi dây nhỏ, không quay đầu lại mà vọt ra từ chỗ sâu trong động phủ.

“Chạy!”

Vừa bỏ chạy, hắn vừa hô to.

Tiêu Hằng còn chưa từng thấy tên mập sợ hãi như thế.

Trái tim run lên, ngay sau đó không chút do dự, linh khí trong cơ thể không giữ lại chút nào mà bạo phát.

Định Hải Thần Kiếm như cơn mưa ép mười bảy khôi lỗi phải lui lại.

Tiêu Hằng theo sát Diệp Phi Bằng, trốn ra khỏi động phủ Thiên Dương.

“Dương...”

Trước khi rời đi, Tiêu Hằng nghe thấy trên mặt đất có tiếng nứt vỡ.

“Tiếp tục chạy, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!” Bên tai truyền đến giọng nói sợ hãi của Diệp Phi Bằng.

Tiêu Hằng căng thẳng trong lòng, hắn chạy theo bóng người mập mạp nhưng vô cùng linh hoạt kia, chật vật trốn xa.

Ngay sau khi hai người Tiêu Hằng và Diệp Phi Bằng rời đi không lâu, một tiểu đội gồm mười mấy người đúng lúc đi tới phía trước động phủ Thiên Dương.

“Lần này có Câu Huyền chân quân dẫn đội, thăm dò một động phủ Kim Đan nho nhỏ nhất định dễ như trở bàn tay.” Một tu sĩ Kim Đan trong đội ngũ khoe khoang nói.

“Ha ha ha, đi! Ta lại muốn nhìn xem, khôi lỗi bên trong động phủ này có thật sự thần kỳ như vậy không!” Câu Huyền chân quân cười to nói, dẫn đầu đi vào.

Chào đón hắn là một bàn tay màu đen to lớn tràn đầy vết nứt.

...

“Cả đời Thiên Dương...”

“Không thua kém ai!”

Khói đặc cuồn cuộn phóng lên tận trời, núi lửa ngầm liên tiếp bùng nổ.

Trước mặt lực lượng kinh khủng, tu sĩ Kim Đan căn bản không có chút sức lực phản kháng nào.

Tiểu đội thám hiểm lúc trước khi vào vẫn còn nở nụ cười tươi.

Một giây sau cứ như vậy biến mất chẳng có nguyên do khỏi thế giới này.

Khôi lỗi Thiên Dương đỉnh thiên lập địa, ngẩng đầu mà đứng, gào rú tức giận.

Mờ mịt xác định phương hướng rồi đi về phía đảo Vạn Tiên.

Tu sĩ Hóa Thần kỳ ra tay không hề cố kỵ, đủ để gây ra thiệt hại to lớn cho một châu.

Khôi lỗi Thiên Dương xuất thế, đúng như dự đoán đã thu hút Hồng Hi Tiên Quân của đảo Vạn Tiên.

Hai cao thủ Hóa Thần giao chiến kinh thiên động địa đã hấp dẫn ánh mắt của vô số tu sĩ chung quanh.

Tiêu Hằng và Diệp Phi Bằng chật vật chạy trốn cả đường, cuối cùng cũng trốn đến nơi an toàn, lúc này nhìn đến cảnh tượng đó từ xa, sắc mặt trắng bệch.

Cho dù cách xa như vậy, nhưng dư âm của giao chiến lan ra vẫn khiến cho hai tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ khó mà ổn định cơ thể.

Có thể tưởng tượng uy lực từ một chiêu của tu vi Hóa Thần rốt cuộc kinh khủng cỡ nào.

Nghĩ đến trước đây không lâu bản thân mình vẫn còn không biết sống chết đang đánh nhau với khôi lỗi này, Tiêu Hằng khó khăn nuốt nước bọt.

Bình Luận (0)
Comment