Khi ánh sáng từ đầu lâu tỏa ra, trong đầu Tiêu Hằng xuất hiện thông tin về vài người.
“Đảo Lưu Ly, Trương Hạo Ba...”
“Đảo Dạ Lan, Ân Nguyệt Đình, Ân Vũ Trân...”
“Tiền bối, đây là?”
Tiêu Hằng không khỏi có hơi mờ mịt.
“Những thứ này có được là do ta sử dụng bí thuật Sưu Thiên Tầm Địa, tìm kiếm đứa con khí vận trong phạm vi của biển Tùng Vân.”
“Mấy người kia hoặc là có thiên phú tu luyện không tầm thường. Hoặc là người mang dị năng.”
“Có giúp đỡ rất lớn cho việc ngươi trọng trấn lại ‘Phục Tiên’.”
“Chỉ tiếc thương thế của ta quá nặng, bí thuật bị đứt đoạn, chỉ tìm được mấy người này...”
Đầu lâu thở dài.
“Tiểu tử, lực lượng của ta lại hao hết. Tiếp theo phải xem may mắn của chính ngươi rồi.”
“Nhớ kỹ, điều quan trọng nhất là phát triển và nâng cao thực lực bản thân. Vạn Tiên Minh mạnh mẽ đến mức cho dù có tu vi Nguyên Anh cũng khó có gây ra rắc rối gì.”
“Cho nên chuyện đầu tiên ngươi cần phải giải quyết chính là tu luyện.”
“Mấy người mới gia nhập kia cũng đừng trực tiếp lộ ra nội tình ‘Phục Tiên’ với bọn họ.”
“Chỉ nói tổ chức tán tu là được, để tránh khiến bọn họ hoảng sợ.”
“Cụ thể thế nào thì tự ngươi quyết định đi...”
Giọng nói của đầu lâu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dần dần biến mất đi, tan biến trong bóng tối.
“Tiền bối...”
Tiêu Hằng thấy thế, nắm chặt hai tay.
Hồi lâu sau, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Sau khi thức tỉnh trong Tiên Khiển cảnh, Tiêu Hằng đã muốn tìm kiếm Diệp Phi Bằng bàn bạc chuyện tìm kiếm mấy đứa con khí vận với hắn.
Lại không nghĩ rằng, hắn lại tìm tới cửa trước.
Dáng vẻ lén lút, thần bí.
Kéo Tiêu Hằng đến chỗ yên lặng không người rồi hắn mới từ từ nói ra.
“Động phủ Thiên Dương? Đi thám hiểm dưới sự dẫn dắt của một tu sĩ Kim Đan và mấy tu sĩ Trúc Cơ. Kết quả thương vong nặng nề, chỉ có tu sĩ Kim Đan trốn thoát?” Tiêu Hằng nhìn Diệp Phi Bằng, cảm thấy có hơi kỳ lạ.
“Ngươi nói với ta những thứ này để làm gì?”
Diệp Phi Bằng nghiêm túc nói: “Vạn Tiên Minh đang chuẩn bị thám hiểm lần thứ hai. Đội ngũ thăm dò lần này đoán chừng là do Nguyên Anh dẫn dắt, tăng thêm không ít tu sĩ Kim Đan.”
“Tuy nhiên lại vô dụng!”
“Chết tiệt, khó thoát khỏi cái chết! Ta to gan suy đoán, đội thám hiểm thứ hai vẫn bị diệt sạch!”
Tiêu Hằng ngẩn người: “Không thể nào, ngươi không phải nói đây là động phủ của Kim Đan à, sao có thể ngay cả đại tu sĩ như Nguyên Anh cũng chết ở bên trong được?”
Diệp Phi Bằng lạnh lùng hừ: “Đó là bởi vì bên trong động phủ Thiên Dương có mười bảy khôi lỗi có đặc tính kỳ dị!”
“Gặp kẻ yếu thì yếu, gặp kẻ mạnh thì cường!” Hắn trầm giọng nói ra từng chữ.
Tiêu Hằng híp mắt lại, cảm nhận kỹ càng mấy chữ này.
Chợt hắn đánh giá Diệp Phi Bằng, nghi ngờ nói: “Ngươi sao mà biết được rõ ràng như vậy?”
Diệp Phi Bằng xua tay: “Sinh ra đã biết, sinh ra đã biết! Ngươi quên sao?”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm l, chúng ta nhất định phải trước khi đội thứ hai đến, lặng lẽ tiến vào động phủ, cướp lấy cơ duyên bên trong!” Diệp Phi Bằng chắc nịch nói.
“Nếu không chờ khi đội của Vạn Tiên Minh bị diệt sạch lần nữa sẽ gây nên sóng to gió lớn. Chúng ta muốn không làm người khác chú ý để chiếm lấy cơ duyên là chuyện không thể nào!”
Nhìn lấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Tiêu Hằng, Diệp Phi Bằng rối hết cả lên, luôn miệng nói: “Ngươi không tin ta?”
“Ta chẳng lẽ còn hại ngươi được hay sao?”
“Chúng ta đều là người của Ly giới, cũng đều là thành viên của ‘Phục Tiên’, còn đã ký khế thư.”
“Như thể chân tay, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.”
“Ta sao có thể gây bất lợi cho ngươi!”
...
Cuối cùng, Tiêu Hằng vẫn bị thuyết phục.
Hai người lặng lẽ đi vào động phủ Thiên Dương, gần núi lửa ngầm.
Lúc này tin tức về động phủ Thiên Dương vẫn còn chưa truyền ra với quy mô lớn, chung quanh yên tĩnh, không có tu sĩ ngồi chờ.
“Lát hồi ngươi vào trước, đánh thử với mấy con khôi lỗi kia. Xem thử có thể chống đỡ bao lâu.”
“Khôi lỗi Luyện Khí kỳ, uy lực công kích rất yếu. Cho dù bị đánh trúng thì vẫn không có vấn đề gì.”
“Ta ở bên ngoài canh chừng.”
Diệp Phi Bằng dặn dò.
Tiêu Hằng từ tốn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, phi thân tiến vào bên trong động phủ Thiên Dương.
Sau hai mươi mấy giây, Tiêu Hằng có hơi chật vật chạy vọt ra.
Không nói gì, chỉ là yên tĩnh nhắm mắt suy nghĩ.
Sau một lát, hắn lại phi thân tiến vào bên trong lần nữa.
Lần này, thời gian kiên trì của Tiêu Hằng tăng lên gấp đôi.
Lần thứ ba...
Nửa ngày sau, Tiêu Hằng có chút mệt mỏi nói với Diệp Phi Bằng: “Ta đã gần như nắm chắc được cách thức công kích của những khôi lỗi này rồi.”
“Thế nhưng linh khí trong cơ thể ta có hạn, cho dù làm được thì cũng không kiên trì bao lâu cả.”
Diệp Phi Bằng làm bộ đã tính trước hết, đưa giới chỉ trữ vật cho Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng xem xét, trong giới chỉ tràn đầy linh thạch.
“Ngươi từ đâu có được những thứ này?” Hắn vội hỏi.
Diệp Phi Bằng đắc ý nói: “Tiểu gia đương nhiên tự có diệu kế, ngươi đừng quan tâm những thứ này.”
“Thế nào, có những linh thạch này rồi, ngươi có thể chống đỡ được khoảng bao lâu?”
Tiêu Hằng lấy ra một viên linh thạch, cảm ứng nồng độ linh khí bên trong đó.
Sau một lát, hắn trả lời chắc nịch: “Có đủ linh khí chống đỡ, những khôi lỗi kia số lượng tuy khá nhiều, nhưng cũng không làm gì được ta.”
Diệp Phi Bằng vội vàng nói: “Không được không được, thế này không được. Ngươi nhất định sẽ rời vào thế hạ phong, nhưng không thể bị thua được. Thế này đi, có thể kiên trì được bao lâu thì kiên trì bấy lâu. Cho đến khi ta đi ra từ bên trong.”