Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 330 - Chương 330. Gặp Cố Nhân Nơi Đất Khách (2)

Chương 330. Gặp cố nhân nơi đất khách (2) Chương 330. Gặp cố nhân nơi đất khách (2)

Lúc chuẩn bị quay trở về, mọi người lại gặp phải một nhóm tu sĩ lặn lội từ biển Tùng Vân đến.

Đội ngũ này được một vị tu sĩ Nguyên Anh tên là Lăng Mạnh cầm đầu.

Người này tuy nói không nhận ra Thanh Mộc, nhưng vẫn đã từng nghe qua danh hiệu của đối phương.

Đều là tu sĩ biển Tùng Vân, cho nên sau khi mọi người bàn bạc, quyết định cùng nhau quay về.

Cũng có thể bảo vệ lẫn nhau.

Lại đợi thêm mấy ngày, mới vừa bước lên con đường dài trở về quê nhà.

So sánh với lúc đến, đội ngũ đường về quy mô lớn gần gấp đôi.

Hai vị Nguyên Anh, bảy bị Kim Đan, hai mươi mấy tên Trúc Cơ.

Đội hình đội ngũ tuy không thể nói là khổng lồ.

Nhưng có tác dụng dọa sợ đám cướp bóc có ý đồ.

Dọc theo đường đi cuối cùng yên ổn hơn nhiều.

Chăng qua Lý Phàm vẫn luôn cảm thấy vị tu sĩ Nguyên Anh tên là Lăng Mạnh này có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ được đã gặp ở đâu.

Vẫn là bản tôn đang tu luyện ở trong Thiên Huyền Kính phân ra một đạo ý niệm.

Xem xét cẩn thận ký ức đã trải qua, lúc này mới nhớ lại.

Lăng Mạnh này, là ở kiếp thứ mười hai, từng tiến vào phòng sách của phu tử.

Sau đó không lâu thì chết thảm trong một lần thăm dò động phủ của một tu sĩ Nguyên Anh nào đó.

Lý Phàm từng nhìn thấy di ảnh của người này ở trong Thiên Cơ đường, cho nên cảm thấy có chút quen mắt.

Đời này, Lý Phàm không làm nhiệm vụ Vân Thuỷ Đồ Lục, chắc sẽ không xảy ra sự kiện Thanh Ngưu kéo xe, phu tử hiện thế rồi.

Chỉ là không biết, có thể thay đổi vận mệnh vẫn lạc của người này hay không.

Có hai chân quân Nguyên Anh là Thanh Mộc và Lăng Mạnh áp trận, trên đường đi mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đùa giỡn và cười đùa suốt đường đi, trò chuyện về vài giai thoại bí ẩn.

Lý Phàm cũng chỉ mỉm cười nghe, không tham gia vào trong đó.

Trong cuộc hành trình, cũng tình cờ gặp phải những tu sĩ đến từ các châu khác.

Trong khi trao đổi kiến ​​thức với nhau, Lý Phàm vô tình biết được rằng những lời tiên đoán về sự trở lại của Dược Vương Đỉnh ở Dược Vương Tông đã bắt đầu lan truyền ra khắp các nơi.

Nhưng mà lúc này mọi người chỉ coi đó là trò đùa để bàn tán chứ không hề xem là thật.

Có vẻ như Tiêu Tu Viễn đã bắt đầu lên kế hoạch rồi, chỉ là sẽ còn rất lâu nữa mới có thể tạo ra tác động thực sự đối với dư luận.

Thời gian trôi qua nhanh.

Sau nửa năm nữa, đám người cuối cùng cũng quay trở về biển Tùng Vân.

Lúc này đã là năm định neo thứ mười ba.

Hầu hết mọi người đều thêm thông tin liên lạc của nhau, sau khi tạm biệt xong thì tự mình trở về nghỉ ngơi.

Phân thân ở bên trong Thiên Huyền Kính phát động nghi thức đi tới bên trong Tiên Khiển cảnh bạch cốt.

...

Trên một hòn đảo vô danh.

Lúc này Tiêu Hằng đã là Luyện Khí hậu kỳ, đang nhắm mắt khổ tu bỗng nhiên sắc mặt hơi thay đổi.

Kích hoạt dây chuyền trước ngực, ý thức nhất thời cũng đi vào bên trong Tiên Khiển cảnh bạch cốt.

“Tiền bối? Ngươi đã tỉnh?” Hắn nhìn lấy thấy đầu lâu dường như đã khôi phục một chút năng lượng, ngạc nhiên nói ra.

“Khụ khụ, chỉ mới khôi phục một chút, miễn cưỡng thoát khỏi vận mệnh hoàn toàn biến mất thôi. Lần này ta tỉnh lại là có nhiệm vụ muốn giao phó cho ngươi. Tiếp đó vẫn còn phải rơi vào giấc ngủ say để trị liệu thương thế.” Đầu lâu dùng giọng điệu yếu ớt nói ra.

“Lúc ta ngủ say hình như cảm nhận được chung quanh, ngươi đã từng xuất hiện tiểu gia hỏa có thiên phú khá tốt...”

Tiêu Hằng vội vàng nói: “Là đồng hương của ta, tên là Diệp Phi Bằng. Tốc độ tu luyện cũng rất nhanh, cũng rất đáng tin.”

Đầu lâu trầm ngâm một lát, giống như đang cảm ứng: “Ừm, thiên phú của tên mập nhỏ này quả thật không yếu hơn ngươi là bao nhiêu.”

“Đáng tiếc không giống với người ta đã cảm ứng được trong lúc ngủ say.”

Tiêu Hằng ngẩn người, trả lời ngay: “Chẳng lẽ là tiểu muội? Tuy nhiên nàng vẫn còn khá nhỏ, thế nhưng đã có thể chạy có thể nhảy, sức lực cũng lớn đến đáng sợ!”

“Ồ... Tiểu nữ oa này có thiên tư mạnh, lại khủng bố như vậy. Chẳng qua sao nàng vẫn còn chưa bắt đầu tu hành? Thiên tài như thế sao còn không đưa nàng tham gia vào ‘Phục Tiên’ của chúng ta? Tiêu tiểu tử, ngươi sao lại lười biếng như thế?”

“Ngươi thế này làm sao ta có thể yên tâm giao hết cơ nghiệp ‘Phục Tiên’ lại cho ngươi đây?” Giọng điệu đầu lâu buồn bã trách cứ nói.

“Hả?” Mặt Tiêu Hằng đỏ lên, có chút bối rối giải thích: “Tiền bối đừng hiểu lầm, ta chỉ thẩy tiểu muội tuổi còn nhỏ, mới không vội để cho nàng tu luyện...”

Đầu lâu cắt ngang lời hắn: “Tuyệt thế thiên tài, không thể suy nghĩ theo lẽ thường. Ngươi làm như thế, ngược lại cản trở nàng.”

“Ừm, ngươi dù sao vẫn còn rất trẻ, nhìn xem đi, tùy tiện quyết định giao trách nhiệm cho ngươi ngay quả thật có hơi không ổn...”

Đầu lâu nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tiền bối...” Tiêu Hằng nghe vậy, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Hồi lâu sau, đầu lâu dường như đã đưa ra quyết định.

“Có câu một cây chẳng chống vững nhà, một mình ngươi thật sự có hơi khó khăn.”

“Như vậy đi, ta lại giúp ngươi một tay.”

Nói xong, đầu lâu bay lên không trung, từ lỗ trống trong đôi mắt bắn ra một tia sáng âm u.

Bên trong ánh sáng có vô số hình ảnh nhanh chóng luân phiên nhau lướt qua.

Tiêu Hằng lờ mờ có thể nhìn thấy được hình ảnh của rất nhiều hòn đảo có màu sắc khác nhau.

Sau một lúc lâu, hình ảnh đang di chuyển bỗng nhiên dừng lại.

Mà đầu lâu dừng như cũng do tiêu hao quá nhiều nên rơi lên trên mặt đất.

Tiêu Hằng vội vàng tiến lên, lại bị gọi lại.

Bình Luận (0)
Comment