“Hỗn loạn và giết chóc thực sự giáng lâm, kéo dài không biết bao nhiêu vạn năm, một khi trật tự chính thống chính thống của Tu Tiên giới sụp đổ, vàng thau lẫn lộn, tu sĩ đều như sâu kiến, đau khổ vùng vẫy tranh giành sự sống.”
“Thời kỳ này, ta gọi là ‘Thời kỳ đại hắc ám’.”
“Cho dù khoảng thời gian đó hắc ám đến đâu thì cũng chỉ còn trong quá khứ. Đến khi số lượng tu sĩ không thể hạ thấp hơn được nữa, rốt cục giết chóc cũng ngừng.”
“Lúc này Tu Tiên giới sớm đã trở thành một mảnh đất chết. Chỉ còn những tu tiên giả lẻ loi một mình, sống tạm qua ngày từ Thời kỳ đại hắc ám, sinh hoạt bên trên mảnh đại địa hoang vu này.”
“Có thể gọi là ‘Thời kỳ Phế Thổ’.”
“Lại về sau nữa chính là thành lập Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội, trật tự tu tiên mới lại xuất hiện bên trong Huyền Hoàng giới.”
Lý Phàm chỉnh lý đủ loại kiến thức có được từ khi bước vào Tu Tiên giới đến nay.
Một lịch sử rõ ràng mạch lạc chậm rãi nổi lên mặt nước.
“Sức sống của văn minh tu tiên giả thật đúng là mạnh mẽ.” Lý Phàm không khỏi âm thầm cảm thán.
“Cho dù trải qua bao nhiêu kiếp nạn như vậy, cho dù gần như toàn diệt, đều có một lần nữa mọc rễ nảy mầm từ trong đống đổ nát.”
Lại nghĩ đến, đối thủ sau này có khả năng đều là những lão quái vật còn sống sót qua những kiếp nạn này.
Lý Phàm không khỏi tê cả da đầu.
Thế nhưng hắn không hề sợ hãi.
“Ta có thể thất bại vô số lần.”
“Nhưng bất kể các ngươi có tu vi gì, chỉ cần thất bại một lần, các ngươi liền thua hoàn toàn.”
“Ta cớ gì phải sợ?”
“Người ngăn ta trường sinh, ta tất tru diệt.”
Lý Phàm đã sớm nhìn ra, trật tự mới Huyền Hoàng giới có chút tương tự với “Định Ngư”.
Muốn sống sót, chỉ trở thành ngư khôi mới thôi chưa đủ.
Còn phải trốn được sự săn giết tập thể của những con ngư khôi cũ đang nhìn chằm chằm, mới coi như thật sự có tư cách khống chế vận mệnh của mình.
Tâm trạng từ từ bình tĩnh lại.
Thế giới Hoàn Chân mô phỏng hóa còn chưa kết thúc.
Lý Phàm suy đoán, “Kịch bản” Thiên Dương vẫn chưa kết thúc.
Dù sao tại nơi giống như thế giới trong Vẫn Tiên cảnh này, tốc độ thời gian trôi qua ở đây và thế giới hiện thực không đồng nhất.
Lý Phàm cũng không gấp gáp muốn ra ngoài.
Dứt khoát ở ngay tại trong động phủ Thân Hóa Đạo, dùng thân thể Thiên Dương tu hành ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’ tới.
Tu hành cổ pháp đối với Lý Phàm mà nói, vẫn là một trải nghiệm mới lạ.
Không trực tiếp thô bạo như tân pháp.
Chú trọng bản thân thể ngộ đối với công pháp hơn, và còn cả cảm thụ và suy nghĩ với đại đạo.
So sánh với quá trình tu hành tân pháp, thì là khổ tu lặp lại máy móc.
Tu luyện cổ pháp cho Lý Phàm sự tự chủ cao hơn, cảm giác thích thú.
Đương nhiên,đó cũng bởi vì thân thể Lý Phàm lúc này là Thiên Dương chân nhân có thiên phú tu hành.
Nếu là một người phàm không có tư chất tu hành, tất nhiên sẽ không vui sướng như vậy.
Bởi vì bản thân Lý Phàm cũng không có kinh nghiệm Kết Đan.
Mà Tam sư huynh để lại trong ngọc giản cũng miêu tả phương diện này ít càng thêm ít.
Lý Phàm đầu óc mơ hồ, đành phải tự mình tìm tòi thử nghiệm.
Kết Đan, bất kể là ở Tu Tiên giới hiện tại hay quá khứ, đều là một khâu cực kì chật vật.
Thực lực trước và sau khi Kết Đan khác biệt, còn là nhau một trời một vực.
Cho nên mới có câu: “Một hạt Kim Đan nuốt vào bụng, mệnh ta do ta không do trời”.
Lý Người phàm cơ hội khó có này, trải nghiệm phương pháp kết đan trên thân thể người khác, trải đường cho đường tu hành của chính mình.
Ngay trong lúc hắn đắm chìm bên trong tu hành, không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên tiếng nổ vang trời làm hắn bừng tỉnh.
“Ầm!”
Đại môn động phủ Thân Hóa Đạo, dường như đang bị tấn công không ngừng.
Cả tòa động phủ, chỉ một thoáng đã trở nên rung lắc.
Lý Phàm không thể không dừng tu luyện lại, ngưng thần cảnh giác.
Cũng không lâu lắm, đại môn liền bị nổ đến chia năm xẻ bảy.
Một nhóm người đồng thời xông vào.
“Chính là nơi này, tông môn Thân Hóa Đạo.”
“Các huynh đệ, nơi ta tìm ra cũng tạm được đấy chứ.”
“Linh khí nồng hậu, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công.”
“Là nơi tốt để khai tông lập phái.”
“Nghe nói đệ tử tông môn đều chết sạch trong trận đại chiến lúc trước, vừa vặn có hời cho chúng ta.”
“Hay, bớt được không ít sức lực...”
Bảy tu sĩ ăn mặc khác nhau, hung thần ác sát, đang trò chuyện với nhau.
Cứ như về đến nhà mình, tùy ý đi dạo trong động phủ.
“Chờ một chút, trong này có vẻ như còn có người?”
“Cẩn thận đề phòng!”
Động phủ Thân Hóa Đạo có rộng lớn được bao nhiêu đâu.
Không thể tránh khỏi, không lâu sau bọn họ liền phát hiện Lý Phàm tồn tại.
Một đoàn người lập tức bao vây Lý Phàm cực kỳ chặt chẽ.
Liếc nhìn bọn họ, trong lòng Lý Phàm không khỏi cảm thấy nặng nề.
Hai Kim Đan, năm Trúc Cơ.
“Xem ra hành trình mô phỏng hóa lần này phải kết thúc tại đây.” Trong lòng Lý Phàm thầm nghĩ.
Mấy người đối diện cũng đang nhìn Lý Phàm bị bao vây ở giữa, gương mặt lộ vẻ do dự, bắt đầu thảo luận.
“Thủ lĩnh, làm sao bây giờ. Xem ra Thân Hóa Đạo còn để lại một thằng nhóc giữ nhà.”
“Hừ, thật vất vả mới tìm được một động phủ cũng không tệ lắm, sao có thể để mặc như vậy?”
“Nhị gia nói không sai. Theo ta thấy, không bằng cứ làm thịt tiểu tử này. Dù sao cũng không ai biết.”
“Cái này không được đâu, ta thấy hắn mới năm sáu tuổi, không bằng đuổi hắn đi coi như xong.”