“Lòng dạ đàn bà! Nếu như thả hắn ra ngoài, hắn rêu rao khắp nơi rằng chúng ta cưỡng ép chiếm lấy động phủ của hắn thì làm sao bây giờ.”
“Hơn nữa, sáu tuổi Trúc Cơ, thiên phú tu hành có chút dọa người. Chờ thêm mấy năm, hắn thành Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh, quay lại tìm chúng ta báo thù...”
“Lục đệ nói có lý, trực tiếp giết hắn đi!”
“Thế nhưng thập đại tiên tông liên thủ tuyên bố lệnh cấm giết người, ra lệnh cho chúng ta nghỉ ngơi lấy lại sức, cấm chỉ sát phạt. Nếu như bị người khác phát hiện, nói không chừng sẽ bị bắt tới cưỡng chế lai giống...”
Một lời nói khiến cho sắc mặt mọi người trắng bệch, ánh mắt hung ác ban đầu cũng trở nên hoảng loạn.
Cuối cùng vẫn là thủ lĩnh đưa ra quyết định.
“Việc đã đến nước này, không thể lại lui ra ngoài. Cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ mà thôi, nếu là tu vi Kim Đan, ta còn có chút cố kỵ ít nhiều.”
“Tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả pháo hôi cũng không được tính, giết thì giết.”
“Coi như tiên tông biết, tất nhiên cũng sẽ không thật sự làm gì chúng ta!”
“Động thủ!”
Lão đại ra lệnh, mình lại không nhúc nhích tí nào.
Năm tu sĩ Trúc Cơ kia liếc nhìn lẫn nhau.
Rơi vào đường cùng, cũng không thể chống lại, đành phải lấy ra pháp khí của mình, đánh về phía Lý Phàm.
“Tuy nói thực lực đúng là chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng từ đầu đến cuối một câu đều không hỏi qua ý kiến của ta.”
“Có phải quá xem thường người khác hay không...”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia sát khí rồi biến mất.
“Vốn muốn trực tiếp đi về, hiện tại, không bằng đùa giỡn cùng các ngươi một chút.”
Ba thanh pháp kiếm, một chiếc chùy sắt, còn có một chiếc ấn nhỏ.
Năm pháp khí khác nhau, tỏa ra ánh sáng, chỉ một lát đã đồng loạt bay đến trước mặt Lý Phàm.
Thân hình Lý Phàm bất động, đang vận hành bí pháp ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’.
Thần niệm ly thể, một hóa thành năm, bám lên trên năm pháp khí đó.
Trong lòng hơi động, Lý Phàm liền có cảm giác năm pháp khí này dường như trở thành một bộ phận trên thân thể của mình.
Như cánh tay mà sai khiến, trở tay điều khiển, đánh về phía năm tên tu sĩ Trúc Cơ kia.
“Thì ra là đám bao cỏ tế luyện chi pháp cũng không hiểu.”
Lý Phàm hừ lạnh trong lòng.
Bí pháp này nằm trong ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’, tên là Thân Hóa Tha Vật.
Có thể ảnh hưởng và khống chế pháp khí của tu sĩ khác, sử dụng vào thời khắc mấu chốt trong khi giao chiến, có tác dụng kỳ diệu thay đổi càn khôn
Đương nhiên, hiệu quả cũng có khác biệt tùy theo năng lực khống chế pháp khí của bản thân tu sĩ đó mạnh hay yếu.
Giống như bây giờ vậy, tình huống tùy tiện ra tay cũng đã hoàn toàn lấy được quyền khống chế pháp khí của đối phương rất ít xảy ra.
Chỉ có thể nói là năm người đối phương, ngay cả chuyện cơ sở nhất là tế luyện pháp khí cũng không có làm.
Dường như sau khi nhặt được pháp khí trên mặt đất liền lập tức bắt đầu sử dụng.
Căn bản không có một chút thường thức.
Pháp khí trong nháy mắt phản bội quay đầu cũng là chuyện nằm ngoài sự kiến của những người kia.
Bọn họ phát ra từng tiếng kinh hô, luống cuống tay chân bắt đầu ngăn cản.
Thực lực của mấy người kia cũng rất qua loa bình thường, trong lúc bối rối liên tục bị thương.
Lý Phàm tất nhiên là thừa dịp bọn họ gặp họa mà lấy mạng.
Thao túng năm chiếc pháp khí, như gió lốc như mưa rào không ngừng phát động tấn công.
Lấy một địch năm, nhưng lại trong lúc nhất thời đánh đối phương đến mức không có sức mà đánh lại.
Mắt thấy Lý Phàm từ từ lấy được thắng lợi, thủ lĩnh của bảy người cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
“Thật sự là một đám phế vật!” Hắn mắng to một câu.
Sau đó, hắn gọi ra một thanh phi kiếm tỏa ra hàn quang bốn phía.
Mang theo sức mạnh cuồn cuộn của Kim Đan chém về phía Lý Phàm.
Lý Phàm thần niệm khẽ động, thử khống chế phi kiếm.
Nhưng nó chỉ hơi chậm lại, sau một khoảnh khắc liền xuyên qua thân thể Lý Phàm.
“Cảnh giới chênh lệchquá lớn, bí pháp không thể bù đắp.”
Khung cảnh xung quanh đứng im, sau đó đột ngột vỡ vụn.
Dường như trong khoảnh khắc từ đáy nước chui lên mặt nước, Lý Phàm về lại thế giới hiện thực.
Bên trên bảng ‘Hoàn Chân’, số lần sử dụng di niệm vĩnh hằng biến thành hai lần.
Hắn muốn hồi tưởng lại nội dung công pháp ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’, cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, không có thu hoạch gì.
Những mà kinh nghiệm của bản thân thì đều nhớ rất rõ ràng.
Trầm ngâm một lát, Lý Phàm không lập tức bắt đầu lần thử nghiệm thứ hai.
Mà lại tiêu hủy tất cả vết tích từ đáy biển, biến trở về diện mạo vốn có.
Lặng yên quay trở về Vạn Tiên Đảo.
“Hiện tại xem ra, muốn phá cục, có thể thử ở hai vị trí.”
“Thứ nhất chính là tìm được phương pháp trị liệu bệnh chứng suy yếu kia của Thiên Dương, vào khoảng thời gian ban đầu, tham dự vào quá trình diễn ra kịch bản. Dưới ảnh hưởng của biến số, nói không chừng sẽ sinh ra kết quả khác nhau.”
“Thứ hai thì là trong đoạn thười gian sau khi nuốt ‘Thái Thượng Điện Cơ Đan’ tu luyện tới Kim Đan kỳ.”
“Đánh bại bảy người kia thì có thể mở khóa kịch bản phía sau.”
“Ừm, trước hết không vội. Điều tra thêm xem Thiên Dương đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi tính tiếp.”
Lập tức, Lý Phàm lục soát bên trong Thiên Huyền Kính những từ ngữ mấu chốt.
Suy yếu, mê man, thân thể chưa trưởng thành.
Sau một lát, mấy chục thông tin hiện ra.
“Thai nhi chưa phát dục hoàn toàn đã bị nữ tu cưỡng ép đẩy ra bên ngoài cơ thể...”
“Tiên thiên nhược thể, tinh khí không đủ...”
“Cần dùng đan dược đại bổ bổ sung tiên thiên tinh khí để trị liệu.”
Cũng không cần kỳ vật thiên địa, sau khi đạt tới Luyện Khí viên mãn.
Nước chảy thành sông, Lý Phàm liền mượn dùng thân thể Thiên Dương, đột phá đến Trúc Cơ kỳ.
Về sau càng là một đường hát vang tiến mạnh, Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ...
Cho đến Trúc Cơ viên mãn mới ngừng lại.