“Thì ra là đứa trẻ sinh non.”
“Cũng không khó trị lắm, chỉ có điều...”
Âm Dương Long Hổ đan, Tiên Thiên Nhất Khí đan, Dưỡng Nguyên đan bản gốc...
Lý Phàm nhìn tên đan dược cần để trị liệu và nguyên liệu đại khái cần để luyện đan, âm thầm lắc đầu.
“Thân Hoá Đạo là tiểu phái sơn dã, trong môn không có thuật luyện đan. Hơn nữa tương đối tồi tàn, tài lực có hạn. Cho dù biết những đan dược này hữu dụng cũng chưa chắc có thể tìm được.”
“Huống chi mấy ngàn năm trước có những đan dược này tồn tại hay không lại là chuyện khác.”
Lý Phàm lại nhìn qua một lượt các tin tức, phương thức xử lý đơn giản đều là dùng thiên tài địa bảo bù đắp thân thể thiếu hụt.
Đều không thích hợp với hoàn cảnh Thiên Dương tuổi nhỏ ở.
Tu sĩ Tiên Thiên Thể yếu đến mức như Thiên Dương quả thực là vô cùng hiếm thấy.
Từ lúc Vạn Tiên Minh thành lập lại đến bây giờ cũng chưa từng xảy ra mấy trường hợp.
Cho nên trường hợp được tính được là nghi nan tạp chứng tiêu chuẩn có thể cho Lý Phàm làm tham khảo cũng không nhiều.
“Lẽ nào vẫn cần phương pháp đột phá Kim Đan kỳ?”
“Chờ đã, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ!”
Lý Phàm đầu tiên là ngây ra, sau đó bừng tỉnh nói.
Bí pháp Hóa Thần Đạo Nhất phát động, nhanh chóng lật xem “Thiên Y Tiên Kinh” ghi lại trong đầu.
Tuy Lý Phàm đã ghi lại cả bản y kinh, nhưng nội dung của quyển y thư này quá nhiều, ngày thường cũng chỉ tồn trữ trong tinh thể màu lam trong đầu, hoàn toàn vẫn chưa làm được những gì trong ý nghĩ thì muốn gì dùng nấy.
Bởi vậy có lúc đều sẽ xem nhẹ theo bản năng.
“Thiên Y Tiên Kinh” quả nhiên bác đại tinh thâm, không làm cho Lý Phàm thất vọng.
Rất nhanh Lý Phàm đã tìm được miêu tả chứng bệnh tương ứng.
“... Thích ngủ, trì trệ, bình thường loại người này đều là vì Tiên Thiên tinh khí không đủ.”
“Muốn trị chứng này có ba cách.”
“Một là bổ, hai là nguy, ba là độc.”
Lý Phàm xem từng loại trong loại phương pháp của y kinh, không nhịn được âm thầm tán thưởng.
“Y chi nhất đạo đúng thật là không thể khinh thường.”
Cái gọi là bổ cũng là phương pháp Lý Phàm tìm kiếm được trong Thiên Huyền Kính, dùng thiên tài địa bảo bổ sung Tiên Thiên tinh khí.
Mà hai loại phương pháp còn lại, “nguy” và “độc” thì có chút thú vị.
Trong y kinh cho rằng, tuy người mắc chứng này bẩm sinh có thiếu hụt.
Nhưng chỉ cần người đó sinh ra từ mẫu thể tồn tại đầy một năm.
Lớn lên hoàn mỹ, tự thành một thể.
Trong nhân thể lại hàm chứa mật tàng vô cùng, tiềm năng vô hạn.
Chỉ có điều lúc bình thường thủ đoạn bình thường thì không thể kích phát điều động.
Chỉ có lúc đang say giấc nồng, vô tri vô giác mới có thể điều động lực sinh cơ trong cơ thể trong bản năng, sau đó thiên bổ tiên thiên.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao người yếu ớt bẩm sinh quanh năm đều rơi vào mê man.
Hai loại thủ đoạn trị liệu nguy và độc chính là dựa vào cơ sở trên loại lý luận này.
Nguyên lý lựa chọn cơ bản nhất trí nhưng độc lại tương đối cực đoan, nguy tương đối bảo thủ trung dung.
Đều là thông qua phục dụng dược vật cưỡng ép kích phát tiềm năng sinh cơ của con người, một lần bù đủ yếu ớt bẩm sinh.
Nếu như so sánh sinh cơ tinh khí trong cơ thể với nước, vậy thì người yếu ớt bẩm sinh là vì hàng năm khô hạn, đất đai hạ du rạn nứt thiếu nước.
Mà mật tàng sinh cơ trong thân thể chính là đập chứa nước khổng lồ ở thượng du.
Phương pháp độc trực tiếp làm nổ đập chứa nước, liều mạng đánh cược, cầu sinh trong tử.
Thích hợp cho bệnh đã vào giai đoạn cuối, hành động bất đắc dĩ.
Mà phương pháp nguy thì thỉnh thoảng mở cống khơi thông nước, bổ sung tinh khí trong cơ thể.
Đồng thời lại dẫn lưu từ nước sông khác, hai bút và vẽ.
...
“Hai loại phương pháp nhìn như khó tin nhưng tự có đạo lý riêng.”
“Người trong tuyệt cảnh thường thường sẽ bộc phát ra lực lượng vượt xa bình thường.”
“Mật tàng nhân thể...”
“Lẽ nào đây là phương pháp thành đạo của Thiên Y?”
“Có lẽ có thể cùng lúc tu hành, sách trận cũng nên học tập nghiên cứu kỹ lưỡng bộ “Thiên Y Tiên Kinh” này một phen.”
Tìm được hướng giải quyết, Lý Phàm không vội lần nữa sử dụng Di niệm vĩnh hằng.
Mà là tra xét tình hình đối chiến của Chương Thiên Mạch Tử Tiêu tông trong ‘Ngồi Luận Đạo’.
“98 thắng 28 hoà.”
Vẫn không có người thắng xuất hiện.
Theo số trận thắng của Chương Thiên Mạch càng ngày càng cao, lực chú ý hắn thu hút cũng càng ngày càng nhiều.
Thực lực của người khiêu chiến cũng không ngừng mạnh lên.
Trong đó có một tu sĩ tên là “Ta Vô Địch”, dường như là lấy bản thân làm khuôn mẫu thiết lập nhân vật.
Đã liên tục phát động khiêu chiến năm sáu lần.
Tuy là mỗi lần đều chiến bại.
Nhưng thời gian duy trì trận chiến cũng dần dài lên.
Lần cuối cùng sau khi chiến đấu kết thúc, hắn còn phấn khởi gửi lời nhắn lại.
Nói là đã nghĩ được phương pháp đánh bại Chương Thiên Mạch, chờ sau khi tu luyện xong sẽ lập tức khiêu chiến ngay.
Lý Phàm cũng tương đối chờ mong chuyện này.
Dựa vào thuyết minh của thế giới Cực Chân mà ‘Hoàn Chân’ dùng Di niệm vĩnh hằng nghĩ hóa tạo thành, Lý Phàm cũng có suy đoán tại sao mình luôn bị vây trong thành Ninh Viễn ở Vẫn Tiên cảnh.
“Hẳn vẫn là bị chấp niệm ảnh hưởng. Giống như không cách nào rời khỏi động phủ Thiên Dương, không hóa giải chấp niệm thì ta vĩnh viễn không thể rời thành Ninh Viễn.”
“Còn hỏi đây là chấp niệm ai, là chấp niệm gì...”
“Hiện tại xem ra, khả năng lớn nhất vẫn là có liên quan đến Chương Thiên Mạch.”
“Có lẽ đánh bại hắn là có thể mang đến biến hóa khác biệt.”