Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 342 - Chương 342. Nhân Thể Chứa Mật Tàng (2)

Chương 342. Nhân thể chứa mật tàng (2) Chương 342. Nhân thể chứa mật tàng (2)

“Hy vọng ‘Ta Vô Địch’ này thật sự có thể người cũng như tên, đừng làm ta thất vọng.”

Đóng lại ‘Ngồi Luận Đạo’, Lý Phàm lại kiểm tra tình hình bên Tiêu Hằng.

Từ sau khi nhận được ra hiệu của “đầu lâu tiền bối”, Tiêu Hằng đã bắt đầu hành động.

Tô tiểu muội chính thức vào trong Tiên Khiển cảnh đầu lâu, đạt được “Lục Dục Vô Tướng” Lý Phàm truyền lại.

Một khi bước vào Luyện Khí kỳ, tu vi lớn mạnh vượt bậc.

Tô Trường Ngọc vẫn chưa hoàn thành loại bỏ Tiên Phàm Chướng trong cơ thể, nhưng có lẽ là vì tuổi nhỏ, tiến độ nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Phỏng chừng trong vòng một hai năm là có thể thành công dẫn khí nhập thể.

Tiêu Hằng thì lặng lẽ đón tỷ muội Ân thị vẫn đang lưu lạc đến trên hoang đảo, truyền thụ phương pháp loại bỏ chướng khí.

Trương Hạo Ba cũng như thế.

Chỉ là trong quá trình này còn xảy ra khúc nhạc đệm nho nhỏ khiến Lý Phàm không biết nên khóc hay cười.

Bởi vì Diệp Phi Bằng quanh năm ở bên ngoài một mình, lén lút không biết đang làm gì, Tiêu Hằng liên hệ hắn lại thường xuyên không có trả lời.

Vì vậy những việc này đều là một mình Tiêu Hằng vất vả làm.

Cho nên lúc Diệp Phi Bằng bày ra vẻ mặt đắc thắng bay về trên hoang đảo lại bất thình lình nhìn thấy Trương Hạo Ba đang yên tĩnh đứng lặng trên bờ cát, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình.

Tiểu mập mạp chột dạ vô cùng cho rằng chuyện mình chiếm cơ duyên của Trương Hạo Ba bị phát hiện, người nọ tìm tới cửa báo thù.

Diệp Phi Bằng nhất thời bị sợ vỡ mật.

Ở trước mặt “tiên tôn Hợp Đạo” đời trước này, trong lòng vậy mà không có mảy may ý niệm phản kháng.

Mà lại lựa chọn chạy trốn trước.

Dùng tốc độ nhanh hơn lúc đến mấy lần, không hề quay đầu nhìn lại trốn xa ngàn dặm.

Mãi đến khi cho rằng đã hoàn toàn an toàn mới chưa tỉnh hồn ngừng lại.

Chỉ để lại Trương Hạo Ba vẻ mặt hoang mang đứng trên bãi cát.

Tuy nhiên cuối cùng qua cuộc nói rõ của Diệp Phi Bằng và Tiêu Hằng, giải trừ hiểu lầm.

Chẳng qua hắn tạm thời không có mặt mũi về hoang đảo.

Tiếp tục truy đuổi nạn bão trên biển Tùng Vân.

Thông qua thị giác thiên địa, Lý Phàm nhìn thấy quanh người Diệp Phi Bằng thỉnh thoảng hiện ra một vài quang điểm màu làm.

“Xem ra kế hoạch Diệp Phi Bằng dẫn nên chú ý của biển Tùng Vân dường như được tiến hành rất thuận lợi.”

Con đường tu luyện của đám tiểu gia hỏa dần đi lên quỹ đạo.

Bên Hà Chính Hạo cũng không trì hoãn.

Trong khoảng thời gian này, phần lớn tu vi phản hồi Lý Phàm tiếp nhận đều là tới từ Hà Chính Hạo.

Tuy là tốc độ tu hành của hắn không nhanh bằng những thiên kiêu kia, nhưng dù sao tu vi của hắn và Lý Phàm như nhau, hy vọng phản hồi lớn hơn.

Trước đó không lâu hắn vẫn lòng còn sợ hãi gửi tới một tin cho Lý Phàm.

Nói là hảo hữu của hắn từng hẹn hắn đi một động phủ thám hiểm, khi đó hắn đang bế quan tu luyện nên không kịp trả lời.

Mà chờ sau khi hắn tu luyện xong lại kinh ngạc nghe được tin tiểu đội thám hiểm của hảo hữu bị diệt sạch.

Thậm chí thứ mai táng trong động phủ căn bản không phải chân nhân Kim Đan mà là một khôi lỗi Hóa Thần.

Hà Chính Hạo tránh được một kiếp sau đó nhớ lại vẫn không khỏi bị kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

“Con đường tu hành quả thật hung hiểm vô cùng. Có tí sai lầm là thân tử đạo tiêu ngay.”

“Tiểu huynh đệ tên Vệ Kỳ Chính này của ta có thiên phú tu hành khá tốt. Đều cho rằng trong vòng mấy năm hắn chắc chắn có hi vọng kim đan, có ai ngờ được lại bị mất mạng dễ dàng như vậy.” Hà Chính Hạo nghĩ mà sợ nói.

Lý Phàm tùy ý dùng đôi ba lời trấn an Hà Chính Hạo, căn dặn hắn không có việc gì thì đừng chạy lung tung.

Thuận tiện lại miễn lãi năm sau cho hắn, để hắn chuyên tâm tu luyện.

Hà Chính Hạo liên tục hô được.

“Theo nhân số Tọa Sơn Quyết đầu tư từ từ gia tăng, tu vi phản hồi ta nhận được mỗi ngày cũng càng ngày càng nhiều.”

“Tin rằng không cần bao nhiêu năm nữa là có thể vượt qua ta thời khắc bế quan tu luyện được.”

“Chỗ tốt của ngồi không hưởng lợi chính là cho dù ta phân ra tinh lực làm chuyện khác cũng có thể hưởng thụ sự tăng trưởng không ngừng của tu vi.”

Mọi chuyện đều phát triển về phía trước đâu ra đấy, tâm trạng Lý Phàm vui sướng.

Sau đó ra ngoài đảo Vạn Tiên, theo thường lệ tìm một đáy biển giấu kín, bắt đầu ‘nghĩ hóa’ lần thứ hai.

Cảnh sắc xung quanh chợt thay đổi, Lý Phàm lần nữa buông xuống trong động phủ của Thân Hoá Đạo mấy ngàn năm trước.

“Thiên Dương, nên uống thuốc rồi...”

Lời dạo đầu quen thuộc.

Lý Phàm uống nước thuốc vào bụng, mượn dòng nước ấm hiện lên ngắn ngủi trong thân thể cưỡng ép vực dậy tinh thần.

Vội vàng nhỏ giọng nói: “Sư phụ, tác dụng của thuốc này không lớn.”

“Lần sau đổi thuốc khác giúp ta.”

Ngay sau đó cũng trực tiếp mặc kệ Thiên Dương Tử đang sửng sốt, một hơi nói ra dược phương.

Thân thể suy yếu vô cùng, ngay cả nói chuyện cũng hết sức khó khăn.

Giống như hao hết nguyên khí toàn thân, tiếp đó Lý Phàm ngủ say mê mang.

Mà lần tiếp theo khi Lý Phàm tỉnh lại uống thuốc.

Trong thân thể không chỉ xuất hiện ấm áp.

Còn kèm theo cơn đau nhói khó mà chịu được.

Toàn thân cao thấp đều như có vô số cây kim nhỏ không ngừng đâm xuyên, sắc mặt Lý Phàm thoáng chốc trở nên trắng xám vô cùng, cả người mồ hôi nhễ nhại.

“Thiên Dương!”

“Tiểu sư đệ!”

Âm thanh quan tâm mà vội vã vang lên liên tiếp.

Lý Phàm cắn răng, trầm giọng trả lời: “Không sao, ta rất khỏe.”

“Sư phụ, dược phương rất hữu hiệu, tuyệt đối không nên đổi.”

Nói xong Lý Phàm lại ngất lịm đi.

Trong lúc ngủ say, hắn đều mơ hồ cảm giác thân thể mình đang không ngừng run rẩy dưới cơn đau đớn vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment