Hệt như tuỳ thời đều có thể mất mạng.
Nhưng ở giống như có lẽ đã đèn cạn dầu sâu trong thân thể.
Một cỗ thuần túy mà tràn đầy sinh cơ, bắt đầu lặng yên hiện lên.
“Quả nhiên hữu hiệu.”
Trong lòng Lý Phàm buông lỏng, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong mấy năm tiếp theo, Lý Phàm mượn phương pháp chữ “nguy” trong “Thiên Y Tiên Kinh”.
Dần dần bổ sung thiếu hụt của thân thể.
Thời gian ngủ say càng ngày càng ít, từ từ đã có thể thỉnh thoảng xuống giường đi lại.
Mà khi mọi người Thân Hoá Đạo tò mò dò hỏi về nguồn gốc của dược phương, Lý Phàm đều chỉ bày ra dáng vẻ ngây thơ, bản thân cũng không biết.
Dược phương giống như là tự động xuất hiện trong đầu.
Sư đồ Thân Hoá Đạo tất nhiên là tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Nhưng cũng không để bụng, chỉ cho rằng vận mệnh của tiểu sư đệ bất phàm, mạng chưa nên tuyệt.
Suy cho cùng Tu Tiên giới lớn như vậy, chuyện huyền bí thần diệu nào mà chưa từng xảy ra.
“Tiểu sư đệ, nói ra thì vận khí của ngươi cũng tốt thật đấy. Trong đan phương ngươi cho có rất nhiều loại dược liệu chưa từng nghe thấy. Bọn ta hỏi hết phường thị xung quanh đều không tìm được người bán. Thậm chí có người nói, Tu Tiên giới căn bản không tồn tại mấy loại dược liệu này.”
“Ha ha, ta không tin đâu. Làm sao mà trong một dược phương, các dược liệu còn lại đều có mà mấy loại còn lại thì không tồn tại chứ?”
“Lập tức dựa vào lý lẽ tranh luận, ầm ĩ với đối phương.”
“May mà lúc này có một đệ tử Dược Vương tông đi ngang qua, nghe thấy bọn ta cãi nhau, hắn tò mò hỏi bọn ta dược phương cụ thể.”
“Sau đó dựa vào dược lý, chọn cho bọn ta mấy loại thảo dược thường gặp để thay thế.”
“Tiểu sư đệ ngươi mới có thể uống được thuốc này đấy!”
Thân thể tiểu sư đệ Thiên Dương ngày càng chuyển biến tốt đẹp.
Trên mặt của mọi người Thân Hoá Đạo cũng sáng rỡ hơn rất nhiều.
Nhị sư huynh Lăng Tiếu hóa thân thành kẻ lắm lời, kể lại những chuyện mắt thấy tai nghe ngoằn ngoèo cho Lý Phàm.
Đại sư huynh Tư Tinh và tam sư huynh Liên Thường thì mặt mang ý cười, ở bên yên cạnh lặng lẽ lắng nghe.
Thời gian ấm áp mà bình tĩnh trôi qua rất nhanh.
Lý Phàm đã có thể chậm rãi bình thường hoạt động.
Nhưng mọi người Thân Hoá Đạo lấy lý do bên ngoài vô cùng nguy hiểm, chỉ cho phép hắn ở trong động phủ.
Lý Phàm suy đoán, đây cũng là một loại hạn chế của bản thân quy tắc nghĩ hóa.
Không gian lấy ‘Di niệm vĩnh hằng’ của Thiên Dương chân nhân làm cơ sở mô phỏng xây dựng dù sao cũng không giống Vẫn Tiên cảnh, gần như là một thế giới chân thật.
Không thể để Lý Phàm chạy lung tung khắp nơi không hạn chế.
Dứt khoát cũng không cưỡng cầu.
Ngày thường vừa tu hành Thân Hóa Tha Tự Tại vừa chớp cơ hội tán gẫu với mấy sư huynh, tìm hiểu tình báo.
Mấy sư huynh này rất chiếu cố Thiên Dương, hỏi gì đáp nấy, nhưng chỉ liên quan đến mấy sư đồ Thân Hoá Đạo.
Mà chỉ cần hỏi về chuyện trong Tu Tiên giới là bọn lại nói lảng sang chuyện khác.
Tuy nói không thể hiểu rõ thấu triệt hơn về Tu Tiên giới thượng cổ, có hơi tiếc nuối.
Nhưng ba sư huynh đệ Thân Hoá Đạo này cũng quả thực đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Lý Phàm.
Tu hành ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’ quan trọng nhất là phải lựa chọn một loại ‘Hóa Thân Vật’.
Đại sư huynh Tư Tinh, tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Hóa Thân Vật của hắn là một thanh trường kiếm xanh biếc mỏng như cánh ve.
Nhân kiếm hợp nhất, lướt nhanh như gió.
Ở ngoài ngàn dặm có thể lặng yên không một tiếng động lấy thủ cấp của tu sĩ.
Có thể gọi là đệ tử chiến lực mạnh nhất của Thân Hoá Đạo.
Tam sư huynh Liên Thường, tu vi Kim Đan trung kỳ.
Thân Hóa Vật là một chiếc chuông đồng.
Lực phòng ngự cực mạnh, còn có thể phát ra sóng âm ngăn địch, chấn nhiếp tâm hồn.
Mà nhị sư huynh Lăng Tiếu thì tương đối kỳ lạ.
Tuy nói cũng là tu vi Kim Đan trung kỳ.
Nhưng Hóa Thân Vật của hắn lại là một cây bút.
Không có thủ đoạn đả thương đối thủ gì đặc biệt.
Chỗ lợi hại duy nhất là có thể dùng văn tự và hình ảnh ghi lại cảm giác ý nghĩ trong đầu.
Lời văn ưu mỹ tinh tế khiến người đọc lạc kỳ cảnh, muốn ngừng mà không được.
Lăng Tiếu cũng vì vậy có thể lấy tốc độ kinh người gần như mỗi ngày một quyển, sáng tạo ra liên tục từng tác phẩm.
Về phần rốt cuộc là tác phẩm gì...
Ngày nào đó Lý Phàm bị tiếng kêu loạn của mèo đánh thức.
Sau khi ra ngoài, nhìn thấy Lăng Tiếu khống chế một con mèo đực đang quấn quýt với một đám mèo khác thì không thể hiểu hơn được nữa.
Lý Phàm nhất thời nhớ tới, Thân Hoá Đạo chỉ là một tiểu phái sơn dã.
Mấy ngàn năm sau danh tiếng của nó lại vượt xa các đại tiên tông bây giờ.
Chính là bởi vì những văn chương cẩm tú này.
Nhị sư huynh Lăng Tiếu có da mặt rất dày.
Làm chuyện xấu bị tiểu sư đệ vừa hay bắt gặp, lại không hề biến sắc.
Thậm chí còn nháy mắt ra hiệu, hỏi Lý Phàm có muốn thử một lần hay không.
Lý Phàm còn chưa kịp trả lời, kiếm của đại sư huynh trong phút chốc đã tới.
Sát khí bốn phía, dọa một đám mèo làm loạn bỏ chạy tán loạn.
Nhị sư huynh xấu hổ cười một tiếng, thu hồi bút của mình, xám xịt chạy ra động phủ, đi tìm đồ chơi thể nghiệm mới.
“Tiểu sư đệ, ngươi nhất quyết không được học theo nhị sư huynh của ngươi.”
“Hóa thân vật nhất định phải chọn đứng đắn một chút.”
Tư Tinh tình ý sâu xa dặn dò.
Lý Phàm liên tục gật đầu đồng ý.
...
Còn có rất nhiều khúc nhạc đệm thú vị như vậy.
Nói tóm lại, không khí trong môn đạo Thân Hóa vẫn rất hài hòa thân mật.
Lý Phàm ở trong bầu không khí như vậy, vừa không ngừng kích thích mật tàng trong cơ thể, cường hóa thân thể gầy yếu.