Vừa tu hành ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’.
Năm thứ sáu sau khi Lý Phàm nhập thân tiến vào thế giới Nghĩ Hóa.
Từ chân trời xa xôi truyền đến liên tiếp tiếng chuông dồn dập nhiếp nhân tâm phách.
Khi tiếng chuông lọt vào tai, Lý Phàm chợt cảm thấy khí huyết toàn thân cuồn cuộn, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Còn các vị sư huynh đang làm chuyện riêng cũng đều bị đánh thức.
“Tiếng chuông này... là chuông Tra Tiên?”
Mấy vị sư huynh nghe tiếng mà đến đều lộ vẻ kinh hãi.
“Lần trước chuông Tra Tiên vang lên, ta nhớ rõ là bởi vì đám Trường Sinh Chủng do Tiên Tông nuôi chạy trốn tập thể đúng không?”
“Đúng vậy. Lúc ấy Thập Đại Tiên Tông phát lệnh truy nã, ai bắt được Trường Sinh Chủng chạy trốn sẽ được ban thưởng ‘Bách Thọ Châu’, tăng thêm hàng chục đến hàng trăm năm Thọ Nguyên.”
“Không có nhiều tu sĩ có thể cưỡng lại sự cám dỗ của sống thêm trăm năm. Vì tranh đoạt đầu người của những Trường Sinh Chủng chạy trốn, lúc ấy các tu sĩ chém giết lẫn nhau, gây ra một trận gió tanh mưa máu khủng khiếp.”
“Không biết lần này, Tu Tiên giới lại xảy ra chuyện lớn gì.”
Mấy sư huynh cảm khái chuyện với nhau.
Lý Phàm ở một bên yên lặng lắng nghe, tranh thủ lúc bọn họ tạm dừng đề tài, bày ra khuôn mặt hết sức tò mò: “Sư huynh sư huynh, Trường Sinh Chủng là cái gì vậy? Cả Bách Thọ Châu nữa?”
Lần này các sư huynh cũng không giống né tránh câu hỏi như thường ngày.
Nhị sư huynh Lăng Tiếu thở dài, trong mắt tràn đầy hâm mộ nói: “Tiểu sư đệ, ngươi phải biết rằng, ông trời chưa bao giờ là công bằng hết.”
“Con người bình thường có thể sống trên trăm năm có thể gọi là trường thọ rồi.”
“Cho dù trở thành tu tiên giả, không tới Trường Sinh cảnh, thọ mấy ngàn năm cũng là cực hạn.”
Lăng Tiếu dừng một chút, giọng điệu sâu xa nói: “Tuy nhiên, trên thế giới này có một ít sinh vật, chúng nó trời sinh đã có được tuổi thọ cực kỳ lâu dài. Cho dù chỉ là thành viên bình thường trong bộ tộc, không có tu vi mạnh mẽ, cũng có thể dễ dàng sống đến một hoặc hai ngàn năm.”
“Đối với tuổi thọ ngắn ngủi như con người mà nói, chuyện này bất công biết bao!”
“Trường Sinh Chủng...” Trong lòng Lý Phàm khẽ động.
Trước khi hắn xuyên không, hắn đã từng thấy các thiết lập giống như Trường Sinh Chủng trong các tiểu thuyết chí dị.
Nhưng ở trong Tu Tiên giới hiện thực, lại chưa từng thấy tin tức liên quan tới Trường Sinh Chủng.
Lại càng không cần nhắc đến việc tận mắt thấy Trường Sinh Chủng sống sờ sờ.
“Sư huynh, những Trường Sinh Chủng này trông như thế nào vậy? Chúng có giống yêu quái trong truyền thuyết không?” Lý Phàm dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Lăng Tiếu, lớn tiếng hỏi.
Lăng Tiếu sờ đầu tiểu sư đệ, giải thích cho Lý Phàm: “Ha ha, có nhiều hình dáng lắm. Có loại nhìn như dị thú nhưng lại nói tiếng người.”
“Có loại là cỏ cây tinh quái.”
“Có loại giống con người và thần thánh, hơn nữa thành viên trong quần thể đều cực kỳ tuấn mỹ…”
“Phải rồi sư huynh, ta từng viết một quyển sách tên là ‘Phong Nguyệt Vật Ngữ’, nhân vật chính chính là Trường Sinh Chủng trên đại lục xa xôi. Để ta tìm xem còn còn dư lại hay không...”
Đề tài đột nhiên thay đổi, sắc mặt Lăng Tiêu không khỏi hưng phấn hẳn lên.
Còn chưa nói xong, sắc mặt đại sư huynh tối sầm, xuất hiện ở phía sau hắn.
Nhị sư huynh đành phải ngượng ngùng chấm dứt đề tài không thích hợp với thiếu nhi, quay về quỹ đạo.
“Ơ, vừa mới nói gì vậy. Đúng rồi, Trường Sinh Chủng…”
“Có một loại Trường Sinh Chủng đặc biệt, bọn họ gần như giống hệt con người bình thường. Nói cách khác, bọn họ chính là con người.”
“Điểm đặc biệt duy nhất, chính là bọn họ có được tuổi thọ cao mà người thường khó có thể với tới.”
“Những người này ẩn nấp trong đám đông, sống một cách cẩn trọng. Mỗi khi qua một khoảng thời gian thì phải thay đổi hình dạng, thay đổi thân phận, sống một cuộc sống mới để tránh bị con người phát hiện.”
Lý Phàm lập tức hỏi: “Sợ bị con người phát hiện? Tại sao lại như vậy? Có liên quan đến Vạn Thọ Châu sao?”
Lăng Tiếu nghiêm túc nói: “Tiểu sư đệ, ngươi tưởng tượng mà xem. Ngươi chỉ có thể sống chừng trăm tuổi cũng đã già rồi. Mà người khác mấy trăm tuổi thậm chí hơn ngàn tuổi đều vẫn như lúc thanh xuân. Ngươi có cảm thấy rất không công bằng, rất tức giận hay không?
Lý Phàm nặng nề gật đầu nói: “Thật đáng giận! Thật không công bằng!”
“Đúng vậy, người bình thường đều khó có thể chịu đựng sự chênh lệch này. Như đã nói, có một bộ phận Trường Sinh Chủng không có tu vi mạnh.”
“Hừ, chính là mang ngọc mắc tối. Những tu sĩ có tu vi Hóa Thần, Hợp Đạo kỳ, nhưng lại không thể trường sinh, làm sao có thể không ghen tị với những Trường Sinh Chủng này.”
Lăng Tiếu đè thấp giọng nói: “Những đại tông tiên môn nắm giữ một loại bí pháp ‘Hóa Nguyên Chuyển Sinh’ có thể rút ra Thọ Nguyên sinh linh và sử dụng.”
“Mà Thọ Nguyên rút từ Trường Sinh Chủng là thuần túy nhất.”
“Mấy vạn người phàm, sau nhiều năm rút ra, chỉ cần ngưng kết vài Thọ Quả là có thể tăng thêm hơn trăm năm tuổi thọ.”
“Nhưng một Thọ Nguyên do Trường Sinh Chủng cung cấp có thể tinh luyện ra mấy chục đến mấy trăm viên ‘Thọ Châu’.
Trong mắt Lăng Tiếucũng không khỏi lộ ra một chút tham lam: “Tu vi của Trường Sinh Chủng càng cao, phẩm chất của ‘Thọ Châu’ tinh luyện cũng càng cao.”
“Năm đó sư huynh ta từng may mắn tham dự truy đuổi Trường Sinh Chủng một lần, được chia một viên ‘Bách Thọ Châu’. Sau khi nuốt vào, bỗng nhiên cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, giống như trở lại thời thiếu niên.”
“Cảm giác đó...”
Lăng Tiếu chẹp chẹp miệng như thưởng thức dư vị.
“‘Bách Thọ Châu’ còn như thế, thật sự không biết ‘Thiên Thọ Châu’, thậm chí ‘Vạn Thọ Châu’ trong truyền thuyết rốt cuộc có mùi vị như thế nào.”